Đây  lẽ chính là gõ núi bắt hổ. Thập Bát Tử gật đầu : “Ta  ghi nhớ lời của bộ đầu . Thời gian  còn sớm, sợ chậm trễ Viên đại nhân  vui,    đây.” Cậu  hành lễ, xoay   về phía phủ nha.
Lục Phương đột nhiên gọi   : “Vừa nãy Cao Kiến xúi giục  cái gì?”
Thập Bát Tử gãi đầu, Lục Phương : “Ta  loáng thoáng thấy  về Tào Liêm Niêm, mặc dù ông  giàu nứt đố đổ vách, nhưng   ông  từng âm thầm  chút dính líu với  Cao Ly, bây giờ tính tình của Thứ Sử mới khó đoán định,  nhất ngươi vẫn là đừng   vũng bùn .”
Thập Bát Tử chắp tay : “Vâng.”
Thập Bát Tử tới phủ nha, bên trong thông báo, dẫn thẳng  trong, đây vẫn là  đầu tiên   đến phủ nha,  thấy tuy rằng gạch đá cổ xưa, nhưng chỗ khá lớn, kiến trúc hùng vĩ phi phàm, so sánh với huyện nha thì  thể gộp chung mà , lộ   rõ khí thế uy nghi. 
Viên Thứ Kỷ đang  ở thư phòng  việc,  khi thuộc hạ dẫn đến, truyền lời  bên trong, Thập Bát Tử  đợi ở cửa nửa ngày, Viên Thứ Kỷ ở bên trong mới buông cuốn công văn xuống, ngẩng đầu    một cái.
Hắn : “Đêm hôm qua vì  ngươi  từ mà biệt?”
Thập Bát Tử khoanh tay cúi đầu, cung kính : “Hôm qua  cho rằng chuyện  xong , hơn nữa còn  giúp bá bá dọn quán, nên  . Xin đại nhân thứ tội.”
Viên Thứ Kỷ hừ một tiếng, : “Ngươi  việc ở huyện nha,  chạy  dọn quán,  chi bằng để ngươi cứ trông coi quán mãi  ?”
Thập Bát Tử ngượng ngùng : “Ta  sai , xin đại nhân phạt nhẹ.”
Viên Thứ Kỷ     một  từ đầu đến cuối, đêm hôm qua gặp , đến khi   rời ,   giống như tự mang theo sương mù, khiến cho  luôn   cách nào phân biệt  rõ ràng, hôm nay mặt trời lên cao,  thấy rõ ràng.
Bây giờ thấy   chịu thua xin tha, sự buồn bực trong lòng Viên Thứ Kỷ biến mất hơn một nửa: “Ngươi qua đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-6-2-troi-sinh.html.]
Thập Bát Tử chần chừ trong chốc lát, cuối cùng  lời  lên phía .
Viên Thứ Kỷ : “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Thập Bát Tử dở  dở , chỉ đành  ngẩng đầu lên.
Lại thấy hàm  của   nhọn, lộ  một khí chất thanh tú, con mắt trái lộ  bên ngoài , giống như dòng suối  ánh mắt trời chiếu rọi, vô cùng trong suốt,  lộ  vài phần nghi hoặc.
Khoảnh khắc , Viên Thứ Kỷ bỗng nhiên tò mò tháo bịt mắt của   xuống, thì sẽ  tướng mạo gì,  tưởng tượng vô căn cứ trong chốc lát,   thể nào tưởng tượng  .
Cảm giác  khiến  cảm thấy  phiền muộn. Viên Thứ Kỷ : “Bổn quan cũng   về vài tin đồn  liên quan đến ngươi .”
Hắn cố ý dừng ,  phản ứng của Thập Bát Tử,  thấy   vẫn bình tĩnh   mặt,    sợ hãi.
Viên Thứ Kỷ  nặng nề: “Trên đường  vài lời đồn,  là ngươi…  thể hiểu ma quỷ?” Nói  câu , hình như  thở phào nhẹ nhõm,   nhanh  chậm: “Có  thật ?”
“Xùy.” Lại là Thập Bát Tử  thành tiếng, : “Làm  đại nhân cũng  những lời  vô căn cứ  , lúc    tuần tra đường xá,  bọn họ  đến án mạng ở Thiên hồng lâu đêm hôm qua, thật sự là  cái gì cũng , còn  Tiểu Lệ Hoa  cưỡng gian   đó  giết, càng    là Tiểu Lệ Hoa quá mức dâm loạn, dẫn tới quỷ cáo yêu ma hoang dã đòi mạng các loại, đại nhân cảm thấy những lời   thể tin ?”
Viên Thứ Kỷ : “Bây giờ  chỉ  ngươi, cần gì  bận tâm xung quanh mà  về nàng .”
Thập Bát Tử : “Đây chẳng qua chỉ là một lý do mà thôi. Đại nhân  cảm thấy ?”
Viên Thứ Kỷ : “Được, nếu như ngươi   đến án mạng ở Thiên hồng lâu,  thì tối hôm qua ngươi ở trong phòng Tiểu Lệ Hoa, vì   Vương Ninh An là hung thủ của vụ án ? Bổn quan thấy ngươi rõ ràng  từng kiểm tra thực hư kỹ càng, lẽ nào là   vô căn cứ ?”