Kỳ lạ mà thú vị.
Có vài vết bẩn, cho dù xử lý sạch sẽ hơn nữa, thậm chí trơn bóng như mới,    bất kỳ khác thường nào ở bề ngoài, nhưng những dấu vết  vẫn luôn luôn tồn tại, nhất là m.á.u và nước mắt ôm hận mang oán.
Khác biệt ở chỗ,    thiên phú độc đáo, liếc mắt một cái là  thể  thấy.
Đại đa  những  khác, chẳng qua là “ mắt  thể ,  tai  thể ”, nhưng đây cũng  chắc là chuyện .
Ít nhất đối với Thập Bát Tử mà ,   hận  thể chính là một trong “đại đa ” .
Trước tiên  đến Thập Bát Tử  chằm chằm gắt gao  Liên Kiều  mới  cửa, trong mắt  che giấu  vẻ run sợ.
Viên Thứ Kỷ cũng đang đánh giá Liên Kiều,  vẻ lẳng lơ khắp  nàng   cho chấn động, cho dù là ở Đô thành nơi nhân vật phong lưu xuất hiện gấp bội, Liên Kiều cũng chắc chắn sẽ  phụ cái tên của , nhất định sẽ là nhân tài kiệt xuất trong kỹ viện.
Hiện giờ chỉ hạ  ở nơi hẻo lánh như huyện Đồng , thật sự là đáng tiếc cho tài năng.
Vì thế   hề phát hiện  sự thất thố trong nháy mắt của Thập Bát Tử.
Liên Kiều thu tay cúi , hành lễ với Viên Thứ Kỷ: “Nô gia bái kiến đại nhân.” Trong lúc hành động cũng giống như liễu yếu gió lay, nũng nịu khiến   thương tiếc, lúc uyển chuyển cúi  bái lạy, kèm theo một ánh mắt quyến rũ.
Viên Thứ Kỷ đột nhiên nghĩ đến đêm Tiểu Lệ Hoa chết,  thấy Liên Kiều trong Thiên hồng lâu, lúc đó khuôn mặt giận dữ mất khống chế của nàng , lúc    chút mơ hồ  rõ ràng nữa .
Ai thật? Ai giả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-7-1-vet-ban.html.]
Viên Thứ Kỷ trở   bàn  xuống: “Liên Kiều,  lẽ ngươi cũng   , bổn quan  lệnh  đưa Vương Ninh An tới huyện phủ thẩm vấn, theo lời khai của ông , ông  và Tiểu Lệ Hoa cực kỳ  mật, ngược  là ngươi,  thấy mất  ân khách, lòng mang ghen ghét, cố ý mượn cơ hội hãm hại,   ngươi còn  lời gì để  ?”
Liên Kiều , : “Tối hôm qua, nô gia bởi vì  thấy Tiểu Lệ Hoa vô duyên vô cớ  c.h.ế.t thảm, đau xót cho đồng loại, nhất thời  chút lời linh tinh, bản  đều   nhớ rõ nữa, may mà đại nhân  rõ  việc,  từng tạo thành sai lầm to lớn, vẫn xin đại nhân tha thứ cho nô gia vô tri lỗ mãng,    bao giờ dám nữa.”
Viên Thứ Kỷ nhíu mày: “Ngươi   lời nào khác để  ?”
Liên Kiều : “Có thì , nhưng  liên quan đến vụ án,   đại nhân  gì mà lòng mang ghen ghét, dám hỏi   là   ghen ghét Vương  và Tiểu Lệ Hoa  mật ?”
Viên Thứ Kỷ : “Lẽ nào   ?”
Liên Kiều  khẽ một tiếng: “Đây thật là lời  vô căn cứ, lời  của đại nhân  ở đây thì thôi , ngàn vạn  đừng truyền  ngoài, nếu  thì nô gia sẽ  sống nổi nữa mất.”
Viên Thứ Kỷ kinh ngạc: “Vì ?”
Liên Kiều : “Nếu như đại nhân  thẩm vấn ,     ? Trong Thiên hồng lâu, Tiểu Lệ Hoa   phận gì, nô gia    phận gì? Ta sẽ ghen ghét với nàng ? Còn về Vương Ninh An, lúc  ông  mới đến huyện Đồng, đến tìm niềm vui, tuy rằng  từng  qua danh tiếng của ông , thực  là chướng mặt loại  … Trông thì chân thành mà lòng  gian trá, miệng lưỡi khéo léo mà lòng  như rắn rết…”
Nàng   hừ nhẹ một tiếng: “Vốn dĩ    cho ông   khách nhập tiệc, chỉ là ông  mặt dày nhiều  đến khẩn cầu,  dâng bạc trắng bóng loáng lên, ma ma khuyên  đừng đối nghịch với tiền tài,  mới miễn cưỡng xã giao một  mà thôi.”
Viên Thứ Kỷ  nàng   êm tai, càng như hai  khác  với  xúc động phẫn nộ đêm qua, trong lòng càng tặc lưỡi ngạc nhiên: “Nếu như ngươi là vì tiền tài,  đó ông   thiết với Tiểu Lệ Hoa, há chẳng  ngươi chịu thiệt ?”
Liên Kiều che miệng  : “Nhìn đại nhân  thấy   là  thường  tìm niềm vui hưởng khoái lạc, cho nên   những chuyện trong , các ân khách của  nhiều  đếm xuể, vì thế  tiếp khách cũng  thể chọn lựa tùy ý. Ta   là Tiểu Lệ Hoa, loại thấp kém như nàng …   sự lựa chọn, tóm  nàng  mới là   từ chối  đến. Hơn nữa  rẻ mạt, cho nên Vương Ninh An cũng thích lăn lộn với nàng , dù  cũng  cần tốn nhiều tiền.”