Viên Thứ Kỷ  đến đây, khóe miệng khẽ động đậy.
 cho dù A Huyền tận tình khuyên bảo nhiều như , Liên Kiều vẫn im lặng  ,  giống như  gỗ đá, ngoảnh mặt  ngơ.
Đêm  khuya, A Huyền  dám  đầu   vẻ mặt của Viên Thứ Kỷ,  thái độ im lặng của Liên Kiều,  thể nhịn  nữa, tiến lên nắm lấy bả vai Liên Kiều : “Có gì mà  thể mở miệng chứ, nếu như  thẹn với lòng, thì cần gì  che…”
 lời còn  dứt, A Huyền đột nhiên dừng .
Lúc lòng bàn tay dán lên bả vai Liên Kiều, A Huyền ngừng hít thở, trong đầu xuất hiện cảnh tượng như thế .
Tượng Phật đá tròn trịa trong bụi cỏ, vẫn vui vẻ  ưu lo.
Bóng dáng trẻ con nhảy nhót trong đó, là An Thiện ngửa đầu, dứt khoát : “Cậu  tên là Tiểu Điển!”
Khác với lớp trang điểm đậm quyến rũ gợi cảm thường ngày, Liên Kiều   mặt An Thiện,   mặc áo vải màu trắng,  thoa son phấn,   là dáng vẻ cô nương thôn quê bình thường.
Nàng  ngẩng đầu lên,  thấy đứa trẻ nửa lớn  mặt.
Cậu  ẩn  trong bụi cỏ, bởi vì   khác phát hiện, khuôn mặt hoảng sợ trắng bệch như tuyết, đang cố hết sức  lùi về phía , giấu bản  thật sâu  đám cỏ dại.
Ánh mắt của Liên Kiều  từ  khuôn mặt dính đầy m.á.u xuống,  thấy chân Tiểu Điển, mắt cá chân đầm đìa m.á.u tươi, bởi vì  hề băng bó xử lý vết thương tử tế, trong m.á.u thịt lẫn lộn, gần như  thể thấy  xương trắng dày đặc.
A Huyền  chằm chằm gắt gao  vết thương,  cách nào hít thở .
Cậu  buông Liên Kiều , lùi trở về.
Liên Kiều phát giác  sự khác thường của A Huyền,  chút ngỡ ngàng    một cái, nhẹ giọng : “Vẫn là đưa  trở về phòng giam ,  sẽ   gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-9-3-dem-toi.html.]
A Huyền lẩm bẩm: “Đứa trẻ tên Tiểu Điển …”
Liên Kiều chợt  thấy, giật  một cái.
Sắc mặt vốn coi như bình tĩnh của nàng  bỗng trở nên khó coi, giống như gặp ma giữa ban ngày: “Ngươi,   ngươi…”
Hai chữ “ ”  còn    khỏi miệng, Viên Thứ Kỷ ở  lưng hỏi: “Ngươi  mới  cái gì? Tiểu Điển?”
A Huyền  để ý, chỉ  chằm chằm  Liên Kiều: “Ngươi đến miếu Bồ Tát,  thấy đứa trẻ Tiểu Điển  kẻ ác giày vò… Sau đó thì ?”
Ngày Liên Kiều  công sai bắt bề phủ nha,  chuẩn  cho A Huyền một bàn thức ăn, A Huyền  đưa  bộ cho đám ăn mày ở miếu Bồ Tát, trong lúc vô tình  An Thiện  đến đứa trẻ tên là “Tiểu Điển” , đột nhiên xuất hiện  biến mất kỳ lạ.
Lúc đó A Huyền  chuyện của Liên Kiều vây hãm, chỉ coi như Tiểu Điển gặp  kẻ ác, nào   ngờ tới, Liên Kiều cũng từng gặp Tiểu Điển trong lúc tiếp tế đám ăn mày ở miếu Bồ Tát?
Nàng sẽ  vô duyên vô cớ  thấy cảnh tượng   lúc , nhất định là  nguyên nhân gì đó.
Cho nên cái c.h.ế.t của Tiểu Lệ Hoa, mà lý do vì  Liên Kiều quỳ ở đây, nhất định cũng  liên quan đến đứa trẻ tên “Tiểu Điển” .
Liên Kiều thấy   truy hỏi, hoảng loạn lắc đầu.
A Huyền đang  hỏi , Viên Thứ Kỷ ở  lưng : “Tiểu Lệ Hoa  một  , tên chính là Tiểu Điển.”
A Huyền đang  chằm chằm gắt gao  Liên Kiều, bất ngờ  kịp để phòng  thấy câu ,  lưng là một sự lạnh lẽo lan tràn,   vội vàng xoay  .
Hóa  bởi vì Viên Thứ Kỷ vô cùng để ý đến vụ án mà  mới  nhậm chức  gặp  , đương nhiên đều  điều tra một cách cực kỳ chi tiết  phận lai lịch của những  liên quan đến vụ án, tuy rằng Tiểu Lệ Hoa là nạn dân tị nạn lưu lạc đến huyện Đồng, từ nhỏ   mua  thanh lâu, nhưng dựa theo ghi chép mà huyện nha chuyển tới,  một nét mơ hồ, lúc Tiểu Lệ Hoa bán , mẫu  còn ôm một đứa bé trong tã lót, nhũ danh Tiểu Điển.
 điều kỳ lạ là, Viên Thứ Kỷ phái   tìm,  “ điều tra    ”,  mà   hề  manh mối, nhưng mà dù gì cũng chiến tranh loạn lạc nhiều năm như , nếu như gặp  bất trắc, c.h.ế.t ở nơi hoang vu hẻo lánh từ đó  xuất đầu lộ diện nữa, cũng là bình thường.
Không ngờ rằng, cái tên ,   nhắc đến  lúc .