Nam Châu. Đó là... nơi  sinh .
 
Ta cắn môi, trong lòng trống rỗng,     . Nghiêm Huyền Đình đột nhiên ôm chặt   lòng, cằm đặt  đỉnh đầu .
 
"Nhứ Nhứ,    một chuyến, điều tra triệt để vụ đê điều ở Nam Châu." Giọng  trầm và nghiêm túc:  "Cái đê đó xây xong  đến ba mươi năm, mà  vỡ gần mười  , hễ gặp mưa lớn là  chuyện, chắc chắn là do lúc xây dựng  bớt xén vật liệu. Hơn nữa,  chịu trách nhiệm xây dựng đê Giang ba mươi năm , chính là phụ  của Thẩm Đồng Văn, lão Kính An Vương Thẩm Phục khi còn   phong tước."
 
Ta khẽ vùng vẫy  một chút, mắt  chớp  . Nghiêm Huyền Đình cúi đầu, hôn lên khóe môi : "Nhứ Nhứ, nàng là  Nam Châu,  ?"
 
Ta  từng  với ,  là   bán  Kính An Vương phủ  trận lụt ở Nam Châu năm năm .
 
"Đừng sợ,  sẽ  chủ cho nàng."
 
Nghiêm Huyền Đình hành động  nhanh. Hắn thu thập chứng cứ, đưa  nghi vấn,  cơn thịnh nộ của tiểu Hoàng đế, xin chỉ  đến Nam Châu.
 
Đêm  ngày lên đường,  đề nghị   cùng . Ta : "Ta  thể bảo vệ ngài. Thật đó. Ta  đùa."
 
Nghiêm Huyền Đình lắc đầu, bất lực , đắp chăn cho : "Nhứ Nhứ,    việc công, sẽ   bảo vệ , huống hồ gần đây cơ thể    hơn nhiều, sẽ   chuyện gì ."
 
Ta còn  giãy giụa thêm một chút, nhưng   đưa một ngón tay lên, đặt  môi .
 
"Nhứ Nhứ."
 
Giọng  thật dịu dàng, đang gọi tên . Ánh nến chập chờn  mắt , lung lay tạo nên những gợn sóng say lòng .
 
“Ta đặt trái tim  ở đây. Nàng  tự bảo vệ bản  thật , bảo vệ trái tim của ,  ?"
 
Khoảng mười lăm phút ,   dậy  rót một chén . Khi  , Nghiêm Huyền Đình  nhắm mắt, ngủ  . Dưới mắt  là một quầng thâm nhàn nhạt, là do gần đây quá mệt mỏi mà .
 
Ta cẩn thận  xuống mép ngoài của giường, mắt  chớp  . Lông mi dài và ẩm ướt, sống mũi cao thẳng, đôi môi trắng nhợt nhạt.
 
Hắn thật .
 
Ta  nhớ   ngủ   từ lúc nào, khi tỉnh dậy,  đang cuộn  trong chăn,  ngay ngắn ở giữa giường, còn Nghiêm Huyền Đình  ăn mặc chỉnh tề,  ở mép giường.
 
Ánh mắt  chạm  mắt ,   sững : "Nhứ Nhứ,   nàng tỉnh giấc ?"
 
Ta lắc đầu. Hắn đột nhiên như nhớ  điều gì đó, lấy một chiếc túi thơm từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
 
Cây tre xanh  đó vẫn là do  từng mũi kim từng sợi chỉ thêu nên. Chiếc túi thơm  đặt  tay , nặng trĩu. Miệng túi  buộc chặt, để lộ  một túi đầy ắp lá vàng.
 
"Nhứ Nhứ, cứ lấy mà dùng, nếu  đủ thì hỏi Cửu Nguyệt."
 
Hắn đưa tay , xoa tóc : "Ta  đây, sẽ sớm   thôi."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-gian-than-qxek/10.html.]
Hắn quả thật sớm  .  khi ,  còn khỏe mạnh. Khi về,  vô cùng tồi tệ.
 
Nghiêm Huyền Đình   lâu , thì bắt đầu  những  tị nạn  lượt đổ về kinh thành.
 
Ta lấy lá vàng  cho  , dựng một lều cháo. Nghiêm Cửu Nguyệt đến giúp,  dần dà, Sở Mộ cũng đến.
 
Hắn   những  tị nạn  cơ thể đều khá yếu,  uống thuốc trị thương hàn do   bào chế, nếu   thể gây  dịch bệnh.
 
Đây quả thật là một lý do chính đáng.
 
Nếu ánh mắt   cứ liếc trộm Nghiêm Cửu Nguyệt mãi,   tin .
 
Sau đó, mưa lớn dần tạnh, triều đình cũng  lượt sắp xếp  thỏa cho những  tị nạn. Ngày  tị nạn cuối cùng  đưa , là một buổi chiều tối.
 
Mưa  tạnh, quản gia đột nhiên hoảng hốt chạy ,  Nghiêm Huyền Đình  về .
 
Ta buông đũa chạy , thấy Nghiêm Huyền Đình   khác dìu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ho khan kịch liệt từng tiếng.
 
Vừa bước  cổng phủ thừa tướng,  thấy ,  liền mím môi, dùng khẩu hình gọi "Nhứ Nhứ", đầu nghiêng qua một bên, ngất .
 
Khoảnh khắc đó, thế giới  mắt , từng chút từng chút sụp đổ.
 
Sở Mộ    ở phủ,  bắt mạch,  Nghiêm Huyền Đình là do rơi xuống nước, hàn khí nhập thể, khiến di chứng của độc tố   áp chế  tái phát.
 
Thêm  đó là nhiễm phong hàn, nên càng trở nên nghiêm trọng hơn.
 
Ta  thấy giọng  lạnh lùng của chính : "Tại   rơi xuống nước?"
 
Nghiêm Cửu Nguyệt lắc đầu, đột nhiên : "Khi ca ca   mang theo , lúc  đang chờ ở sảnh phụ, gọi  hỏi xem ."
 
Ta gần như bay đến sảnh phụ. Người quỳ trong sảnh  với , Nghiêm Huyền Đình dường như  điều tra  một vài manh mối quan trọng, vốn định  về kinh thành, giao chứng cứ  tay Hoàng thượng.  trong lúc  thuyền, khi gần đến kinh thành, đột nhiên    đẩy xuống nước, ngay  đó kẻ đẩy  cũng nhảy xuống nước, bỏ trốn.
 
Bọn họ cứu Nghiêm Huyền Đình lên,  cưỡi ngựa phi nhanh trở về kinh thành.
 
Ta rút d.a.o găm  đặt lên cổ , ấn xuống tạo thành một vết máu.
 
“Vô dụng."
 
Ta hối hận vô cùng, lẽ  lúc đó   cùng Nghiêm Huyền Đình. Có  ở đó,  ai  thể    thương.  bây giờ  gì cũng  muộn.
 
Nghiêm Huyền Đình tỉnh giấc  nửa đêm,  đang  gục bên giường . Hắn khẽ động một cái là  tỉnh, ngước mắt  , đột nhiên thấy sống mũi cay cay.
 
"Nhứ Nhứ, đừng ."
 
Hắn đưa tay giúp  chỉnh  từng sợi tóc rối: "Ta  ,  về ."