Hồ ly đỏ vì cái gọi là báo ơn, liền tay với Tiểu Cầu Vồng, nhưng đầu thành công. Tô T.ử Đồng Tiểu Cầu Vồng c.h.ế.t, cầu nguyện nữa.
Mới xảy chuyện Tiểu Cầu Vồng gặp t.a.i n.ạ.n nữa ở bệnh viện.
“Ông Tô nghĩ, Tô T.ử Đồng trong tình trạng hiện tại còn thể là một đứa trẻ bình thường ?” Tương Ly xong chuyện, Tô Sơn Thành, hỏi một câu chí mạng.
Tô Sơn Thành run lên bần bật, nên lời.
Anh ngờ…
Đứa con gái vốn ngoan ngoãn đáng yêu trở nên như thế .
Đồ Uyển Di từng với , con bé năng khiếu cao, đủ thông minh, học thêm nhiều lớp bổ túc và năng khiếu mới theo kịp những đứa trẻ khác.
Lúc đó thấy , cộng thêm công việc bận rộn nên quá quan tâm.
Không ngờ cuối cùng con bé trở nên như . Càng ngờ, cô bé sự dung túng của yêu quái trở nên tàn nhẫn đến thế, giống như một cỗ máy g.i.ế.c .
Chỉ cần là cô bé ưa, liền bảo hồ yêu xử lý.
Đối với Đồng Đồng mà , lẽ bố của cô bé cũng .
Vì thế, cô bé mới để hồ ly thao túng Đồ Uyển Di, cô g.i.ế.c c.h.ế.t .
Nhận điều , Tô Sơn Thành lạnh sống lưng.
“, thực sự ngờ…” Anh đau khổ ôm đầu: “ cứ nghĩ Uyển Di chỉ cho con, ngờ cô gây áp lực lớn như cho con…”
Vi Thanh Nhiên lời , nhịn mở miệng: “Gia đình việc giáo d.ụ.c con cái, vĩnh viễn đơn phương của một bên cha đúng ? Ông Tô vô trách nhiệm . Bà Tô gây áp lực lớn cho con, nhưng ông cũng chăm sóc con, giảm áp lực cho con?”
Tô Sơn Thành sững sờ.
Vi Thanh Nhiên bĩu môi, tiếp: “ thật, nếu con cái giáo d.ụ.c , đó là vấn đề của cả hai bên cha , thể đổ cho một bên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-1126-khong-phai-loi-cua-mot-nguoi.html.]
Tô Sơn Thành ủ rũ gục đầu xuống, khàn giọng : “Cô đúng…”
Anh lau mặt, cầu cứu Tương Ly, chắp tay: “Vậy bây giờ mới thể cứu con gái ?”
Anh Tương Ly chỉ một con đường sáng.
Tuy nhiên…
Tương Ly nhún vai: “ con, cũng dạy con thế nào. Tóm , hai cẩn thận. Con bé bây giờ còn nhỏ, nếu kiểm soát , lẽ vẫn uốn nắn tính cách. nếu uốn nắn … hai cũng chuẩn tâm lý, ít nhất đừng để con bé hại hại nữa.”
Tô Sơn Thành , trong lòng dâng lên nỗi xót xa và sợ hãi vô hạn.
Đối với Tô T.ử Đồng hiện tại mà , g.i.ế.c một , khiến một nào đó biến mất mặt , là chuyện quá đỗi đơn giản.
Cô bé còn coi đó là chuyện gì to tát.
Muốn uốn nắn tâm lý của cô bé… e rằng dễ.
Tô Sơn Thành khỏi về phía Tương Ly.
Tương Ly : “À, hai con họ bây giờ gì đáng ngại nữa. Sau là chuyện gia đình của hai . Ông Tô, chúng ở lâu nữa, ông tự xử lý là .”
Nói xong, Tương Ly xoay bỏ , cho Tô Sơn Thành cơ hội thêm lời nào.
Tô T.ử Đồng là sống, Tương Ly thể động cô bé, cũng thể giúp gì thêm, chi bằng rời sớm.
Hạ Tân và Vi Thanh Nhiên thấy , đưa cho Tô Sơn Thành một ánh mắt tự giữ gìn, theo Tương Ly rời .
Ra khỏi sân biệt thự nhà họ Tô, họ liền thấy Khinh Việt đang ở cổng lớn. Con hồ ly đỏ thấy , cất .
Thấy Tương Ly và , Khinh Việt huýt sáo một tiếng, tươi : “Muộn thế , Quán chủ thể cho tá túc một chút , đừng để ngủ ngoài đường chứ?”