Tương Ly dừng động tác.
 
Hạ Tân thấy vị tướng do cô điều khiển  im, lập tức tái mặt,  dám  gì.
 
Tương Ly thấy màn hình tối đen liền thoát luôn, tập trung  điện thoại: “Có chuyện gì? Không tìm thấy là ? Không liên lạc  với cô  ?”
 
Vương Tân Quân nghẹn ngào trả lời: “Vâng… đúng ,  liên lạc .   đến khách sạn  nhưng họ  chịu tiết lộ thông tin,  cũng   con bé  ở đây  . Bây giờ    đây, Quan chủ? Con… con gái   chuyện gì ? Tại  điện thoại  bỗng dưng gọi  …”
 
Tương Ly nhớ  bát tự của Vương Tử Hân, : “Ông mau  bờ sông, rà ở chỗ khuất gần nước —  lẽ sẽ tìm thấy. Phải nhanh lên.”
 
Tim Vương Tân Quân như ngừng một nhịp, hình như  hiểu  điều gì. Ông nắm chặt điện thoại  chạy vụt  ngoài.
 
Khách sạn   gần biển, chỉ cách bãi cát chừng một trăm mét.
 
Nơi gần nước nhất, chính là ở đó!
 
Những  trong khách sạn thấy Vương Tân Quân liều mạng lao  ngoài thì đều ngạc nhiên,  kìm     ông.
 
Vương Tân Quân lúc  chẳng còn để tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cắm đầu chạy thẳng, dọc đường va    bao nhiêu .
 
Mãi đến khi lao  bãi biển, ông mới đụng  một thanh niên.
 
“Chú… chú  ? Sắc mặt chú khó coi quá!”
 
Thanh niên vội đưa tay đỡ ông, định hỏi thêm, nhưng  thấy gương mặt tái nhợt của Vương Tân Quân thì thoáng lo lắng.
 
Nghe , Vương Tân Quân  phắt , túm chặt lấy cánh tay  .
 
Thanh niên giật nảy , cứ ngỡ gặp  kẻ gây chuyện.
 
Không đợi   kịp mở miệng, Vương Tân Quân  khàn giọng gấp gáp hỏi:
 
“Cậu…   thấy con gái  ? Có thấy Tử Hân ?”
 
"Ồ..."
 
Thanh niên  chằm chằm  màn hình điện thoại của Vương Tân Quân một lúc  :
 
“Người …  thật sự  gặp.”
 
Đôi mắt Vương Tân Quân lập tức sáng bừng, ông túm chặt lấy cánh tay thanh niên, giọng run lên vì gấp:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-120-loi-chi-dan-cua-lao-to-tong.html.]
“Ở ?”
 
Ông nắm mạnh đến mức khiến cánh tay đối phương đau điếng.
 
Nhận thấy phản ứng bất thường , thanh niên cũng đoán   chuyện chẳng lành, liền chỉ tay:
 
“Ngay bên ! Lúc nãy  thấy cô  ở bãi biển, cùng hai gã thanh niên ăn thịt nướng uống bia.  còn thấy cô  uống khá nhiều, hình như  đàn ông bên cạnh còn cố tình ép uống. Giờ thì…    còn ở đó  .”
 
Nghe xong, Vương Tân Quân  kịp nghĩ ngợi, vội vàng lao  theo hướng  chỉ.
 
“Chú… sẽ  xảy  chuyện gì  chứ?”
 
Tim thanh niên đập thình thịch, trong lòng dấy lên một dự cảm , lập tức nhấc chân đuổi theo.
 
Người bạn đồng hành vội kéo tay  :
 
“Vương Nghiêu,    thế?”
 
“ qua đó xem,    chuyện xảy !”
 
Thanh niên tên Vương Nghiêu gạt tay bạn , nhanh bước  theo.
 
Bạn đồng hành ngơ ngác, nhưng vẫn lẽo đẽo  :
 
“Có thể xảy  chuyện gì  chứ?  thấy  chỉ lo chuyện bao đồng thôi!”
 
“Không ! Cậu  để ý ? Cô gái đó cứ  ép uống rượu mãi.  cảm giác… thật sự  chuyện chẳng lành.”
 
Vừa , Vương Nghiêu  tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp Vương Tân Quân.
 
Bạn đồng hành tuy còn hoài nghi, nhưng cũng đành  theo.
 
Mấy  chạy đến chỗ Vương Nghiêu  chỉ, nhưng  thấy bóng dáng Vương Tử Hân  cả.
 
Vương Tân Quân lập tức đỏ hoe mắt, giọng lạc :
 
“Tử Hân! Tử Hân nhà   ? Tử Hân, bố đến tìm con !”
 
Vương Nghiêu đảo mắt  quanh,  chỉ sang bên :
 
“Có khi nào họ  hướng  ?  nhớ bên đó  nhiều tảng đá, các cặp đôi trẻ   lui tới.”