Vương Nghiêu ở  cùng ông  bãi biển một lúc cho tới khi cảnh sát và xe cứu thương tới, họ đưa   tới nơi cần đến.
 
Tại bệnh viện, kiểm tra cho thấy Vương Tử Hân  chuốc rượu và t.h.u.ố.c ngủ nên đang trong trạng thái hôn mê.
 
Nhờ  lời khai của Vương Nghiêu và bạn đồng hành, cùng các tin nhắn trong điện thoại của Trần Tử Hào và Lâm Gia Đống, cảnh sát xác định  hành vi phạm tội của hai gã . Trước bằng chứng rõ ràng, hai kẻ sinh viên nọ mặt mày bầm tím đành cúi đầu nhận tội.
 
Cảnh sát  lấy lời khai, xóa các bức ảnh liên quan tới Vương Tử Hân và cam kết bảo vệ quyền riêng tư của cô.
 
Khi rời đồn, Vương Nghiêu và bạn đồng hành hỏi han: “Chú  cần đến bệnh viện ? Để cháu đưa chú .” Thấy sắc mặt ông tái nhợt, mắt sưng húp, họ ngại để ông một .
 
Vương Tân Quân   cảm động, điện thoại  hết pin và ông vốn  rành đường ở thành phố H, liền cảm kích: “Nếu , cảm ơn hai cháu  nhiều.”
 
Vương Nghiêu vẫy tay, bảo bạn chạy  lấy xe, còn  thì ở  an ủi ông vài câu. Nước mắt ông khẽ rơi ,   cố nén: “Hai thằng khốn nạn đó…” Ông nghiến răng,  nếu  cảnh cho phép, ông ước  g.i.ế.c  họ ngay tại chỗ.
 
Vương Nghiêu vỗ vai an ủi: “May mà  việc kết thúc  đến mức tồi tệ. Chúng cháu đến kịp lúc. Quan trọng nhất bây giờ là ở bên con gái chú, đừng để con bé nghĩ quẩn.”
 
Vương Tân Quân  lời đó, im lặng một lúc  chợt sững  — đúng , điều quan trọng nhất bây giờ là chăm lo cho con.
 
Với tính cách của Vương Tử Hân, chắc chắn con bé sẽ  thể chấp nhận  chuyện .
 
Nó cũng  dám báo cảnh sát. Tình hình   e rằng sẽ càng tồi tệ hơn.
 
Thảo nào Quan chủ  , ông  sắp mất con gái…
 
Chỉ còn chút nữa thôi!
 
Chỉ thiếu chút nữa thôi!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-122-bao-binh-an-voi-lao-to-tong.html.]
Nếu ông  đến muộn thêm một bước, e rằng  thật sự mất con gái .
 
Nghĩ đến khả năng đó, Vương Tân Quân bất giác rùng , vội lấy điện thoại  định liên lạc với Tương Ly.
 
  cầm điện thoại lên, ông mới nhớ  máy  hết pin.
 
Ông vốn  dùng điện thoại thường xuyên, thường hai ngày mới sạc một . Hôm nay  kịp sạc,  sử dụng liên tục. Sau khi báo cảnh sát xong, máy  tắt nguồn.
 
Nhìn chiếc điện thoại màn hình đen, Vương Tân Quân lau nước mắt, cầu khẩn Vương Nghiêu:
“Cái đó… cháu  mang theo sạc dự phòng ? Hoặc cho chú mượn điện thoại một lát cũng ?”
 
Nghe , Vương Nghiêu liền lấy điện thoại của  :
“Cháu  mang sạc dự phòng, nhưng bạn cháu . Chú cứ dùng điện thoại của cháu .”
 
“Cảm ơn cháu trai, cháu thật là  . Hôm nay chú may mắn mới gặp  cháu!” – Vương Tân Quân xúc động từ tận đáy lòng.
 
Ông   lớn tuổi, nếu tự  chạy đến đó, nhiều lắm cũng chỉ khiến Trần Tử Hào và Lâm Gia Đống bỏ chạy, chứ chắc chắn  thể bắt  họ.
 
Đến khi cảnh sát tới, ai  hai kẻ khốn nạn đó  kịp tiêu hủy chứng cứ ?
Lúc ,  ép chúng nhận tội gần như là chuyện  thể.
 
Vì , ông thật sự  ơn Vương Nghiêu.
 
Một  sẵn sàng giúp đỡ kẻ xa lạ, chắc chắn là một  .
 
Vương Nghiêu ngượng ngùng gãi đầu, mặt đỏ bừng:
“Chú, chú  quá . Cháu chỉ  một việc  thôi mà. Chú gọi điện , là  liên lạc với  nhà  ?”