Nghe , Vương Tân Quân gật đầu, định gọi cho Tương Ly.
 
 ông   nhớ  điện thoại của cô.
 
Trong đầu ông chỉ nhớ  của Hạ Tân.
 
Ông và Hạ Tân quen   lâu, nên vẫn thuộc  điện thoại.
 
Hơn nữa, Hạ Tân và Tương Ly đều đang ở Kiêu Dương Quán, gọi cho ai cũng .
 
Nghĩ , Vương Tân Quân lập tức gọi cho Hạ Tân.
 
Bên .
 
Hạ Tân đang quấn lấy Tương Ly, hỏi han tình hình bên phía Vương Tân Quân.
 
“Lão Tổ Tông, con gái chú Vương nhất định sẽ  , đúng ?”
 
Tương Ly  cầm điện thoại xem hướng dẫn chơi game,  lười biếng đáp , thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên:
“Ừ.”
 
Nghe câu trả lời hời hợt , Hạ Tân vẫn thấy bất an. Cậu kéo tay Tương Ly, khẩn khoản:
“Lão Tổ Tông, tình hình thế  ,   thể tạm gác cái hướng dẫn chơi game   !”
 
Tương Ly bực dọc liếc   một cái:
“Rốt cuộc ngươi  thế nào? Ta chẳng     , con gái ông  sẽ   cả. Ngươi còn lo cái gì nữa?”
 
“ mà… đến giờ vẫn   tin tức gì…” – trong lòng Hạ Tân vẫn thấp thỏm  yên.
 
Tương Ly thở dài, giọng bất đắc dĩ:
“Không cần lo. Chỉ cần ông  đến kịp lúc, chắc chắn sẽ  .”
 
“Vậy… nếu  kịp thì ?” – Hạ Tân sững .
 
“Thì đó là  mệnh.” – Tương Ly thản nhiên .
 
“................... Vậy nghĩa là Lão Tổ Tông  cũng  chắc chắn ?”
 
Tương Ly nhớ đến bát tự của Vương Tử Hân, khẽ đáp:
“Bây giờ thì chắc chắn . Thu hồi lòng  của ngươi  .”
 
Nghe , Hạ Tân mừng rỡ:
“Thật ?”
 
Tương Ly  dậy, xoa đầu  , trông chẳng khác nào một trưởng bối đang dỗ dành hậu bối nhỏ tuổi.
 
“Lão đạo sĩ nhận ngươi  đồ ,  lẽ là vì coi trọng lòng  của ngươi. …  trong giới Huyền Môn chúng   cần quá nhiều lòng . Tốt nhất là  vướng bận thất tình lục dục. Như  mới giữ  sự công bằng, cũng  thể bình thản đối diện với  tình huống. Ngươi hiểu ?”
 
Huyền Môn và Phật Môn vốn khác biệt.
 
Phật Môn tu thiện duyên, tu kiếp .
Huyền Môn tu chính nghĩa, tu kiếp .
 
Phật Môn hướng đến đại thiện.
Huyền Môn hướng đến công bằng chính trực.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-123-loi-khuyen-cua-lao-to-tong.html.]
Thật , với tính cách của Hạ Tân,  lẽ hợp với Phật Môn hơn.
 
Hạ Tân cảm giác  như  trêu chọc,  gượng hỏi:
“… Lão Tổ Tông,  thực sự  thể sống mà  vướng bận thất tình lục d.ụ.c ?”
 
Tương Ly khựng , chớp mắt,  bình thản :
“Ta quả thật   thất tình lục dục.”
 
“Thật ? Lão Tổ Tông, thật sự  từng  ai  điều gì khiến  đặc biệt quan tâm ư?” – Hạ Tân vẫn ngờ vực.
 
Nghe , trong đầu Tương Ly thoáng hiện lên một bóng hình mờ ảo.
 
  rõ ràng.
 
Rất nhanh, hình bóng  tan biến.
 
Cô bừng tỉnh, đáp gọn gàng:
“Không .”
 
Thấy cô  chắc nịch như , Hạ Tân thầm nghĩ, chẳng lẽ Lão Tổ Tông vốn  khác biệt với họ ngay từ khi sinh ?
 
Cậu nhớ lời lão đạo sĩ từng :   nghề ,  nhất đừng vướng  thất tình lục dục, thiên phú sẽ càng cao, tu luyện càng nhanh.
 
Nếu   , thì chỉ  thể nương nhờ  đạo đại thiện.
 
Mà đạo đại thiện,  dễ thì dễ, nhưng tu luyện  vô cùng gian nan.
 
Hạ Tân vẫn luôn cảm thấy, nhiều năm qua  chẳng tiến bộ  bao nhiêu,  lẽ vì lão đạo sĩ luôn   là “ đại thiện”.
 
Thiện   thiện, bản   cũng chẳng rõ.
 
Cậu chỉ  rằng, suốt nhiều năm nay, bản  luôn cảm thấy   với sư phụ,  thể gánh vác nổi danh tiếng của Kiêu Dương Quán.
 
May mà bây giờ Lão Tổ Tông  trở về.
 
“Hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh—”
 
Đang mải suy nghĩ, điện thoại của Hạ Tân bất ngờ reo lên.
 
Cậu giật  cầm máy, “Ơ, là  lạ… Lão Tổ Tông,   xem giờ  ai  gọi cho cháu?”
 
Cậu “soạt” một cái, đưa mắt  về phía Tương Ly.
 
Tương Ly nhướng mày: “Ngươi  .”
 
Hạ Tân do dự một chút,  nhấn nút , giọng thăm dò: “Alo, ngài là…”
 
“Tiểu Tân, là  đây!” – giọng Vương Tân Quân khàn khàn vang lên từ đầu dây bên .
 
Dù khàn đặc, Hạ Tân vẫn nhận  ngay.
 
Cậu mừng rỡ: “Chú Vương, thật là chú ! Thế nào ,  tìm thấy Tử Hân ?”
 
Vương Tân Quân  như nghẹn ngào:
“Tìm thấy … Cái đó… Quan chủ  ở cạnh cháu ? Chú   vài câu với Quan chủ.”