Hứa Thư bưng một đĩa trái cây, thấy Phong Hành thì chớp mắt, ngạc nhiên: "A, là chú ở phòng ?"
Phong Hành quan sát cô , thấy vấn đề gì, nhưng vẫn cảnh giác: "Đây là phòng của , cô đến đây gì?"
Hứa Thư bĩu môi: " còn tưởng đây là phòng của trai nhỏ chứ, xem là nhầm ."
Nói xong, cô bưng cái đĩa , dường như chỉ là nhầm phòng đơn thuần.
Phong Hành gọi cô , hỏi: "Cô bé, nãy cô thấy tiếng hát gì ?"
Hứa Thư đầu , vẻ mặt mơ hồ, quanh: "Tiếng hát? Không mà, lúc đến đây một ai, chỉ gõ cửa thôi, gì tiếng hát nào?"
Thần sắc cô tự nhiên, giống giả dối.
Phong Hành nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự nhầm ?
"Chú còn chuyện gì ?" Hứa Thư thấy gì, liền thẳng: "Nếu việc, tìm trai nhỏ đây. Mà , trai nhỏ đó ở phòng nào, tiện cho ?"
Cô mập mờ.
Rõ ràng mục đích tìm Lê Dương, đơn thuần.
Thằng nhóc Lê Dương tu vi còn non.
Phong Hành sợ thật sự rơi bẫy, sự nghi ngờ của đối với Hứa Thư cũng giảm.
Nhìn Hứa Thư một lát, liền đột nhiên : " cũng ăn trái cây, thể phiền cô mang trái cây đến phòng ?"
Hứa Thư vẻ mặt kinh ngạc: "Chú cũng ăn ? Vậy chú với bà chủ , cái chuẩn cho trai nhỏ, chứ chuẩn cho chú già ."
Trong lúc chuyện, giọng điệu đầy vẻ chán ghét.
Phong Hành: "..."
Mày giật mạnh, cố nén cảm xúc, một cái: "Cô bé, trái cây bao nhiêu tiền, trả tiền cho cô ? Hơn nữa, Lê Dương là thuộc hạ của , cô nghĩ dám giành trái cây với ?"
Phong Hành ý hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-907-tham-do.html.]
Hứa Thư chớp mắt, cũng hiểu ý.
Cô khẽ: "Không ngờ chú cũng thích cái gu ."
Phong Hành mỉm : "Người mà, ai mà chẳng thích."
Hứa Thư cong môi , đ.á.n.h giá Phong Hành một lượt, dường như đang cân nhắc xem Phong Hành và Lê Dương, ai hơn.
Một lúc , cô "chậc" một tiếng: "Được , mang trái cây ."
Phong Hành nghiêng , động tác mời.
Lúc Hứa Thư ngang qua , cô khẽ nhếch môi gần như thể nhận .
Cô bước , quanh một vòng, chê bai: "Phòng nhỏ , cái giống đãi ngộ mà lãnh đạo nên ."
Phong Hành đóng cửa , bước tới với vẻ mặt đổi: "Nhỏ , thấy đủ."
Hứa Thư đặt đĩa trái cây lên giường, vươn tay vỗ vỗ giường, duyên dáng: "Kích thước giường thì đủ thật."
Trán Phong Hành giật một cái, ngượng ngùng. Anh chỉ là Hứa Thư tìm Lê Dương và cũng thăm dò cô . Chứ thật sự gì.
vẻ của Hứa Thư, cô dường như thật sự gì đó.
Hứa Thư mập mờ với , lấy một miếng táo từ đĩa trái cây, đưa đến miệng Phong Hành: "Chú, chú nếm thử xem, ngon ?"
Phong Hành miếng trái cây mặt, định từ chối, Hứa Thư nhào lòng , một tay sờ đến eo của , nhấn một cái: "Chú ăn trái cây ?"
Đầu Phong Hành căng , nhưng cách cũng cho một cơ hội.
Anh âm thầm lấy lá bùa trong túi , dán lên lưng Hứa Thư.
Hứa Thư tươi , phản ứng gì.
Phong Hành quan sát cô một lúc, trong lòng thở phào. Quả nhiên chỉ là một cô gái nhỏ bình thường.
Anh nãy dùng là Trấn Tùy Phù, nếu là tà ma, lúc biến dạng .