“Thật Nại Lan ngốc lắm.”
Hứa Thư bên cạnh Tương Ly, giọng run lên nhẹ, nếu chú ý sẽ khó nhận : “ g.i.ế.c hết tất cả bọn trưởng thôn, nhưng cô chịu. Cô bác trai bác gái đối xử với cô . Bố ruột cho cô học, là bác trai bác gái bỏ tiền nuôi cô học hết cấp ba…”
Nại Lan còn , trưởng thôn và vợ trưởng thôn từng đối xử chân thành, từng giúp cô báo cảnh sát nhưng thắng nổi ràng buộc gia đình. Vì cô trách họ.
Thậm chí cô còn cầu xin Hứa Thư tha cho vợ chồng trưởng thôn.
Lúc Hứa Thư thấy Nại Lan ngốc.
Bây giờ vẫn thấy cô ngốc.
cô vẫn lời Nại Lan, tha cho vợ chồng trưởng thôn.
“Cô hận họ như , tại chỉ khiến Tô Minh c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n xe ?” Tương Ly hỏi.
Hứa Thư khẩy: “Đó là do Nại Lan . Nên mới cô quá ngốc. Chỉ động tay chân một chút lúc Tô Minh lái xe. Nếu là , sẽ khiến c.h.ế.t t.h.ả.m hơn nhiều.”
Tương Ly liếc cô : “Cô Nại Lan ngốc, nhưng thật cô thích cô , đúng ?”
Bước chân Hứa Thư khựng , ngạc nhiên.
là…
Cô thích Nại Lan.
Dù ở trong cảnh nào, Nại Lan vẫn giữ sự lương thiện mềm mại . Ngay cả lúc cuối cùng, cô vẫn nhớ đến những điều của khác.
Hứa Thư . Cô trả thù tất cả, trút hết hận thù lên những kẻ giống Hạ Văn Lương.
Có lẽ vì bản chìm trong bóng tối, nên cô mới thích sự trong sạch của Nại Lan.
Dưới ánh trăng.
Tương Ly chằm chằm vẻ mặt Hứa Thư: “Dẫn xem mộ của cô. Cái c.h.ế.t của cô phơi bày ánh sáng, cũng để bố cô cô cuối.”
Hứa Thư ngẩn .
Nghĩ đến gia đình , mắt cô nóng lên, đầy hối hận.
Cô cảm thấy điều vô cùng ngu xuẩn.
Cô thậm chí dám đối mặt việc công khai nguyên nhân cái c.h.ế.t của , dám để nhà cô c.h.ế.t thế nào.
Nếu cô , đây cô hàng ngàn cơ hội gặp bố , báo mộng, hoặc điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-919-deu-trong-sach-nhu-nhau.html.]
cô dám.
Chuyện … quá mất mặt.
Quá dơ bẩn.
“Dơ bẩn là cô.”
Nhận vẻ né tránh của Hứa Thư, Tương Ly hiểu cô đang nghĩ gì: “Cô và Nại Lan đều giống , đều trong sạch.”
Mắt Hứa Thư đột nhiên nóng ran, cô đầu .
Cô quên cuối cùng là khi nào.
Từ khi tỉnh , cô luôn ôm đầy hận thù, thiêu đốt khác cũng thiêu đốt chính . Không thể tha thứ cho khác, càng thể tha thứ cho chính .
Cô quên cho chính .
…
Đợi khi Hứa Thư bình tĩnh hơn, Tương Ly và cô cùng đến nơi chôn cất đây của Hứa Thư và Nại Lan.
giờ ở đó chỉ còn t.h.i t.h.ể Hứa Thư.
Cô đành lòng để Nại Lan chôn ở đây, côn trùng và đất mục ăn mòn, cũng để Nại Lan thấy quả báo của gia đình trưởng thôn.
Vì cô đưa t.h.i t.h.ể Nại Lan trở phòng.
Chỉ để t.h.i t.h.ể của chính ở đây.
Thi thể Hứa Thư chôn sâu.
Không là do cô tự tay , vì lúc đó cô dám đối mặt với cái c.h.ế.t của chính nên mới chôn sâu để che giấu.
bây giờ, cô và Tương Ly cùng đào bộ xương lên một nữa để cho nó thấy ánh sáng.
Thi thể của Hứa Thư giống như t.h.i t.h.ể của Nại Lan, bảo quản hảo, như đang ngủ.
Và t.h.i t.h.ể đó, khoác một chiếc áo khoác gió nam giới.
Tương Ly sang Hứa Thư.
Hứa Thư thẳng: “Là của Diêm Quốc Vĩ.”