Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 161: Chuyển Mộ

Cập nhật lúc: 2025-10-11 09:47:08
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Phùng Tĩnh , Vệ Miên đang tiếp một cô gái xinh xắn, đáng yêu, mái tóc tết hai b.í.m xương cá gọn gàng. Lúc , Lương Siêu và Phương Chính Hoa đều ở đó — nếu , chắc chắn hai họ nhiệt tình xáp .

 

Cô gái cùng cha, hành lý đều do ông giúp mang. Chỉ cần cũng thấy tình cảm cha con họ .

 

Sau khi cô điền xong thông tin, Vệ Miên liếc ngày sinh tờ đơn, ngẩng lên khuôn mặt cô gái. Cô mỉm dịu dàng nhắc nhở:

 

“Trong trường cái gì cũng bán cả. Muốn mua gì thì cứ mua ở trong trường thôi, đừng ngoài quá muộn. Nếu buổi tối thực sự ngoài thì nhất nên cùng khác, một cô gái nhỏ một an .”

 

Cha cô gái vội gật đầu lia lịa:

 

“Con , Doanh Doanh? Cha lừa con. Học tỷ con cũng buổi tối ngoài an , con nhất định lời, cha hại con .”

 

“Vâng , con mà, cha đừng lèm bèm nữa.”

 

Đàm Doanh Doanh mất kiên nhẫn. Chuyện cha đến tám trăm . Từ khi cô nhận giấy báo trúng tuyển, ông gần như ngày nào cũng nhắc cô về sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Tai cô sắp chai cả , nhưng vẫn kiên nhẫn .

 

Theo cô nghĩ, là sinh viên đại học, là lớn , gì mà an chứ. Cô đầu óc.

 

Vệ Miên chỉ đường cho hai cha con xong chỗ , bóng lưng một đang lẩm bẩm, một mất kiên nhẫn nhanh chóng khuất dần.

 

Cô chỉ nhắc nhở bằng thiện ý mà thôi. Dựa tướng mạo của cô gái , Vệ Miên rằng cô sẽ gặp chút rắc rối khi ngoài buổi tối, may mà cuối cùng qua đường giúp đỡ nên xảy chuyện gì nghiêm trọng.

 

Tuy nhiên, Đàm Doanh Doanh sẽ một phen hoảng sợ, và chuyện đó lẽ sẽ để bóng mờ trong lòng cô một thời gian.

 

Vệ Miên , là chuyện của đối phương, đều là duyên phận cả.

 

Những tân sinh viên do cô tiếp đón, nếu thấy tướng mạo thuận mắt, cô thường sẽ thêm vài câu. Còn nếu nhận chút rắc rối đang chờ phía , cô càng khéo léo nhắc nhở cho họ .

 

Phần lớn thời gian, chỉ bàn các tân sinh viên điền đơn. Ba còn đều là dạng mê sắc — hễ thấy trai xinh gái kìm mà nhiệt tình xáp .

 

Hận thể hộ tống về tận ký túc xá, đường còn tranh thủ trò chuyện, xin WeChat của cô gái xinh , coi như gieo mầm cho “sự phát triển lâu dài” .

 

Phùng Tĩnh cũng chẳng rảnh rỗi gì, cô tiễn ít tân sinh viên. Trái là Vệ Miên — dù mang danh học tỷ, nhưng với khuôn mặt tròn trịa, trắng nõn và mềm mại, trông còn non nớt hơn cả sinh viên năm nhất — nên cũng mấy học chủ động xin WeChat.

 

Vệ Miên đều từ chối hết.

 

hứng thú với chuyện “tình yêu bà cháu” — dù vẻ ngoài non nớt đến , thì tuổi thật của cô cũng đủ khiến mấy học gọi một tiếng “chị” cho phép. Nói đúng hơn, Vệ Miên chẳng mấy quan tâm đến chuyện yêu đương.

 

Hơn nữa, những mặt dày mày dạn tiến đến , chỉ cần ngày sinh thôi, cô thậm chí thể suy thời điểm đối phương còn tè dầm, huống chi là mấy kinh nghiệm yêu đương cỏn con — đúng là chẳng còn chút riêng tư nào để .

 

Trong đó còn một nam sinh đặc biệt khiến cô ấn tượng — vì trang điểm. Lớp phấn nền dày cộp, cặp lông mày tỉa gọn, và cái bóng mũi “tự cho là hảo” , tất cả đều khiến Vệ Miên cạn lời.

 

Đến mức một phụ nữ chỉ dùng mỗi sữa dưỡng da như cô cũng âm thầm thấy hổ còn tỉ mỉ hơn cả .

 

Mỗi gặp tình huống như thế, cô khỏi thầm mắng Phùng Tĩnh vì nhận cái công việc “vô nghĩa” . Cô thì hớn hở vui vẻ, còn Vệ Miên thì chịu khổ.

 

Kiều Tân Lượng là một phú nhị đại, nhưng là kiểu phú nhị đại chút đặc biệt.

 

Cha của — Kiều Lão Tam — năm xưa gây dựng một cơ nghiệp nhỏ. Chỉ tiếc là bà Kiều sức khỏe yếu, thể sinh con, còn bản Kiều Lão Tam thì… tinh trùng sống sót thấp, khiến phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i quả thật khó.

 

Kiều Lão Tam vì cam lòng để cơ nghiệp gầy dựng bao năm tan biến, uống bao nhiêu thứ t.h.u.ố.c đắng. Cuối cùng, tỷ lệ sống sót của tinh trùng cũng cải thiện đôi chút.

 

Bà Kiều thấy chồng khổ sở như , ông khao khát một đứa con ruột, nên một thời gian dài đấu tranh tư tưởng, bà đích chọn vài nữ sinh viên trẻ m.a.n.g t.h.a.i hộ.

 

Năm , bà Kiều đưa một điều kiện rõ ràng: Nếu trong ba tháng mang thai, sẽ hai mươi vạn, xem như kết thúc hợp đồng. Nếu m.a.n.g t.h.a.i và sinh con, là con gái sẽ một trăm vạn, còn là con trai thì hai trăm vạn.

 

Tuy nhiên, tiền đó cũng là tiền “mua đứt”. Sau khi sinh, chấm dứt liên hệ, quên phận của , và suốt đời gặp đứa trẻ.

 

Cuối cùng, ba nữ sinh viên đồng ý. trong ba , chỉ một m.a.n.g t.h.a.i thành công — và Kiều Tân Lượng chính là kết quả của sự lựa chọn .

 

Từ nhỏ, Kiều Tân Lượng sống một cuộc đời vô tư, đủ đầy. Cha hết mực yêu thương, tuy chút nghiêm khắc nhưng cũng mực quan tâm. Anh từng nghĩ, gia đình ba họ sẽ mãi mãi sống bên yên như thế.

 

ngờ, một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông bất ngờ, nhà họ Kiều chỉ còn một .

 

Những từng hòa nhã ngày xưa bỗng chốc lộ rõ bộ mặt tham lam, tranh chia chác tài sản của vợ chồng nhà họ Kiều.

 

May mắn , Kiều Lão Tam sớm đề phòng, thuê luật sư thủ tục công chứng một tài sản, bảo đảm khi ông qua đời, chúng sẽ thuộc quyền sở hữu của Kiều Tân Lượng.

 

Tuy nhiên, vẫn còn vài thứ kịp công chứng, trong họ chia phần. Dù , chẳng ai thể đoán cái c.h.ế.t đột ngột của .

 

Cũng chính vì chuyện mà Kiều Tân Lượng cắt đứt quan hệ với bộ trong nhà họ Kiều.

 

Trái , mấy bên nhà Kiều (họ Đinh) – những vốn mấy thiết với chủ động giúp đỡ.

 

Việc phân chia tài sản kéo dài suốt gần nửa năm mới tạm lắng xuống. Trong suốt thời gian , hũ tro cốt của vợ chồng Kiều Lão Tam vẫn đặt tại nhà.

 

Sau nhiều tranh cãi với gia đình họ Kiều, cuối cùng, vì họ ngăn cản cho an táng cha trong tổ mộ dòng họ, Kiều Tân Lượng đành tìm một nơi khác để chôn cất họ.

 

Tuy nhiên, việc chọn nơi an táng là chuyện hề đơn giản. Trước đây, Kiều Tân Lượng chỉ là một trai trẻ ngây thơ, hồn nhiên, sống vô tư đến tận tuổi hai mươi mấy, hiểu gì về những chuyện .

 

nửa năm sóng gió, trải qua đủ lạnh ấm tình đời và các chỉ dạy, trưởng thành lên nhiều.

 

Mẹ Kiều, họ Đinh, là bản địa của thành phố Thanh Bình, hai trai: cả Đinh và hai Đinh.

 

Con trai của hai, tên là Đinh Đào, vốn quan hệ khá thiết với Kiều Tân Lượng. Khi đang tìm nơi chôn cất mới cho cha , Đinh Đào liền kể với cha . Cậu hai Đinh thì tỏ đồng tình ngay.

 

Ông , nhà họ Kiều những kẻ vô , ai họ giở trò gì mộ phần nhất là nên chuyển mộ cho yên tâm.

 

Nhân lúc một phần tài sản của Kiều Lão Tam vẫn thanh toán xong, hai Đinh dẫn Kiều Tân Lượng đến “đại bản doanh” của nhà họ Kiều. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng nhà họ Kiều cũng đồng ý cho chi nhánh của ông nội Kiều tách chuyển mộ, lập gia phả riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-161-chuyen-mo.html.]

 

Còn chuyển , hai Đinh bèn dẫn hai trai tìm Trần Đại Bằng.

 

Cậu hai Đinh và vợ của Trần Đại Bằng – Đinh Vân – quan hệ chú cháu họ, là em họ bên đằng chú. Cứ thế, một hồi tìm hiểu, họ Vệ Miên.

 

Vì sự việc khá gấp gáp, Vệ Miên đành xin nghỉ phép ở trường, nhờ các bạn học khác phụ trách việc đón tiếp tân sinh viên .

 

Trưa hôm , bốn gồm Trần Đại Bằng, hai Đinh, Kiều Tân Lượng và Đinh Đào cùng đến ngôi nhà nhỏ của Vệ Miên để đón cô.

 

“Đại sư, ngài thể bớt chút thời gian giúp chúng xem phong thủy, thật sự cảm ơn ngài vô cùng! còn tưởng ngài bận khai giảng nên sẽ rảnh chứ!”

 

Trần Đại Bằng thấy Vệ Miên vội vàng bước tới, giọng đầy nhiệt tình.

 

Cậu hai Đinh là đầu tiên gặp Vệ Miên. Mặc dù đó Trần Đại Bằng “tiêm phòng” cho ông xe, ông vẫn khỏi kinh ngạc.

 

Cậu hai Đinh vốn là học thức, rõ Trần Đại Bằng là đáng tin, chắc chắn sẽ dối trá trong chuyện . hai còn thì điềm tĩnh như thế — sự nghi ngờ hiện rõ khuôn mặt.

 

Vệ Miên chỉ tay về phía Kiều Tân Lượng, hỏi ngắn gọn:

 

“Người chuyển mộ là ?”

 

, đúng, đúng! Đại sư quả nhiên tinh mắt!”

 

Trần Đại Bằng rạng rỡ, nhịn mà kể ngọn ngành sự việc cho Vệ Miên .

 

“Đứa nhỏ chút quan hệ họ hàng với , cha nó cũng quen . Hai vợ chồng họ qua đời đột ngột, để một tài sản. Vì chuyện đó mà nó mâu thuẫn với bên , nên giờ tìm một nơi khác để tách nhánh, tránh họ phá hoại phong thủy.”

 

Vệ Miên gật đầu. Sở dĩ cô nhận ngay ai là cần xem phong thủy là bởi vẫn còn phảng phất một luồng khí tang thương nhàn nhạt.

 

Sự nghi ngờ trong lòng hai Đinh vơi phần nào, nhưng vẫn thể tin tưởng.

 

Lần , điểm đến của họ là một thị trấn nhỏ thuộc địa phận Thanh Bình. Trước đây, Kiều Lão Tam từng đầu tư mua vài mảnh đất ở khu vực . Kiều Tân Lượng chọn một trong đó để đất nghĩa trang cho gia đình.

 

Nhân tiện, cũng nhờ Vệ Miên xem giúp ngày lành, định xem khi nào là thời điểm thích hợp nhất để chuyển mộ tổ về.

 

Sau khi xác định địa điểm, cả nhóm cùng lên xe.

 

Thời gian trôi qua, chiếc xe dần rời khỏi khu trung tâm thành phố Thanh Bình, tiến về phía vùng ngoại ô thưa , nơi những ngọn núi xanh lẫn cánh đồng trải dài.

 

Trên đường cao tốc, ánh mắt Vệ Miên khẽ lướt qua khung cảnh hai bên, nhanh chóng thu , trong lòng những suy tính riêng.

 

Khi chiếc xe của nhà họ Kiều rẽ con đường nhỏ gập ghềnh, Vệ Miên kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ngoài quan sát.

 

Từ xa thể thấy một ngôi làng hiện mắt. Làng lớn, chỉ chừng vài chục hộ dân, nhà cửa thưa thớt xen giữa những rặng cây.

 

Ngày nay, thanh niên nông thôn càng lúc càng ít, trong làng phần lớn chỉ còn già ở . Bởi , chiếc xe lạ chạy , lập tức thu hút bao ánh tò mò. Một vài cụ già hiền hậu còn tiến gần, hỏi han lai lịch của đám trong xe.

 

“Cha là Kiều Lão Tam.”

 

Vừa Kiều Tân Lượng , mấy già liền lên, nhớ ngay. Trong làng , ít mảnh đất vốn là của Kiều Lão Tam — chỉ là ông nhiều năm trở về nữa.

 

mà, quen thế! Khuôn mặt chẳng khác gì đúc từ cùng một khuôn với ông chủ Kiều, giống y đúc!”

 

Một phụ nữ chừng năm mươi tuổi, trông như một bà thím trong làng, là con trai của Kiều Lão Tam thì lập tức tươi , nhiệt tình vây quanh.

 

Những lời như thế, Kiều Tân Lượng bao nhiêu từ nhỏ đến lớn, nên chỉ khẽ gật đầu, để tâm.

 

Chỉ là, nếu chọn mộ phần cho cha ở nơi , bắt buộc quen với dân địa phương — thể để lặp chuyện như nhà họ Kiều .

 

, dù vốn giỏi giao tiếp, Kiều Tân Lượng vẫn kiên nhẫn chào hỏi từng cô chú trong làng, còn bảo tài xế mở cốp xe lấy quà chia cho .

 

Cậu hai Đinh bên cạnh, cảnh mà trong lòng khỏi cảm thấy an ủi. Sau tất cả những biến cố qua, Kiều Tân Lượng cuối cùng cũng thật sự trưởng thành.

 

Chẳng bao lâu , khi sự tò mò của dân làng dần nguôi, liền chạy gọi trưởng thôn đến.

 

Trưởng thôn là một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tay cầm chiếc tẩu t.h.u.ố.c lá khô, khuôn mặt rám nắng hằn sâu những dấu vết của năm tháng lao động.

 

“Cậu bé nhà họ Kiều, đến đây? Còn mấy là ai thế?”

 

Ông lão Kiều Tân Lượng với ánh mắt nghi hoặc tò mò, đảo qua những cùng — ai nấy đều mang phong thái khác hẳn dân làng.

 

“Hôm nay cháu chỉ đến thăm Bác trưởng thôn thôi.”

 

Trước mặt bao nhiêu như , Kiều Tân Lượng tiện thẳng mục đích thật sự của . trưởng thôn sống hơn nửa đời , sớm thành kẻ tinh đời, chỉ liếc qua là hiểu. Ông đoán chắc chuyện điều khó , nên cũng giả vờ hỏi thêm, khẽ giãn mày, thuận giọng :

 

“Coi như thằng nhóc cha vẫn còn chút lương tâm, còn nhớ đến . Đi theo bác về nhà chơi một lát, để thím vài món ngon đãi các .”

 

“Vâng ạ, xe còn ít quà, bác chỉ đường, bọn cháu lái xe qua đó luôn.”

 

Trưởng thôn họ Vương. Nghe Kiều Tân Lượng , ông ha hả, trong lòng vui nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ trách:

 

“Thằng nhóc , khó khăn lắm mới về một chuyến, còn mang quà cáp gì, khách sáo quá .”

 

thế, trưởng thôn vẫn nhiệt tình chỉ đường dẫn họ về nhà.

 

Nửa giờ , Kiều Tân Lượng và hai Đinh thành công thuyết phục ông. Cả nhóm chuẩn lên núi, nhưng đường núi hiểm trở, xe thể , đành bộ.

 

Con trai cả của trưởng thôn, tên là Vương Liên Sinh, cũng tình nguyện cùng — giúp dẫn đường, để trong núi xảy chuyện gì còn địa phương hỗ trợ.

 

 

Loading...