Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 165: Rốt cuộc cô bé ấy giống ai
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:18:11
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người nhà họ Triệu dường như bỗng nhận rằng, cô bé gầy gò, ốm yếu ngày nào nay lớn .
Lúc , Đại Nha gì, chẳng ngờ rằng sắp đối mặt với cơn ác mộng lớn nhất đời.
Một hôm, lão Triệu ngoài dạo một vòng, chẳng bao lâu dẫn về nhà một gã đàn ông độc , tuổi ngoài năm mươi, sống cùng làng. Bà Triệu thì hồ hởi bếp nấu nướng, hâm rượu; hai đàn ông uống ngay ở gian chính.
Rượu ba tuần, gã độc già say đến mức lâng lâng, nóng bừng. Trong cơn khó chịu, để giải tỏa, bỗng trông thấy một thiếu nữ đang tuổi xuân bước gian chính.
Ánh mắt lập tức dính chặt cô bé, rời nửa bước; con ngươi cứ đảo qua nơi khuôn n.g.ự.c kịp nở và vòng hông còn mảnh khảnh.
Vẻ mặt dâm đãng lọt mắt lão Triệu, nhưng lão chẳng hề ý định ngăn cản. Trái , trong đôi mắt rũ xuống của lão còn ánh lên một nụ đắc ý.
Đợi khi Đại Nha khỏi gian chính, lão Triệu tiếp tục chuốc rượu cho gã đàn ông, cho đến khi say đến mức mụ mị, thấy con heo nái cũng sờ soạng vài cái.
Cũng chính tối hôm đó, bà Triệu khác thường dọn cho cô cháu gái lớn một bát sữa.
Sau đó, bà dẫn gã đàn ông độc với đôi mắt mờ đục, bước loạng choạng, phòng của cháu gái .
Chuyện xảy đó, ai cũng thể đoán — một ông lão “ăn chay” nhiều năm và một thiếu nữ đang tuổi xuân, đêm chung một giường.
Đại Nha lớn lên ở nông thôn, chẳng hiểu rõ những chuyện như , cũng từng ai dạy bảo. trong lòng cô mơ hồ cảm thấy, con gái lấy chồng mà ngủ với đàn ông là chuyện vô cùng hổ.
Cô hề rằng, trong khi đang tự trách, tự hỏi liệu gì sai, thì lão Triệu đang tống tiền gã đàn ông — cuối cùng moi từ một vạn tệ để bịt miệng.
Lão còn hứa hẹn, rằng nếu tìm Đại Nha để “ngủ”, chỉ cần trả tiền là . Gã đàn ông xong thì mừng rỡ, cảm thấy tống tiền cũng đáng.
Từ đó, lão Triệu bắt đầu dùng cùng một thủ đoạn với những gã đàn ông độc ở làng bên. Quy trình khác gì, chỉ là tiền thu mỗi mỗi khác.
Thậm chí, cả những gã vợ — chỉ vì ở nhà chán chường, “đổi khẩu vị” mà tìm đến.
Về , lão còn duy trì với họ một mối quan hệ lâu dài, định. Chỉ cần đến, lão sẽ bảo Đại Nha chuẩn sẵn, và thu tiền khi họ bước phòng.
Những ngày như thế cứ thế trôi qua hơn một năm. Thậm chí những kẻ súc sinh, ngay cả khi Đại Nha đang đến kỳ kinh nguyệt, cũng chịu buông tha cho cô.
Chỉ trong hơn một năm, nhà họ Triệu nhờ chuyện đó mà xây căn nhà hai tầng — căn thứ hai trong làng, thậm chí còn hoành tráng hơn cả nhà trưởng thôn.
Vệ Miên thu Thiên Nhãn, ánh mắt lạnh như băng.
Cô vốn nhận lão Triệu lành gì, nhưng ngờ lão đê tiện đến mức độ .
Dưới sự chỉ dẫn của Vệ Miên, Nhị Nha cuối cùng cũng đan xong một con châu chấu, dù lỏng lẻo và méo mó, nhưng với cô bé, đó là một thành quả lớn.
“Oa, em khoe với Tư Văn mới !”
Nhị Nha hớn hở nhảy cẫng lên, ôm lấy “tác phẩm” của chạy vụt ngoài. Cô bé háo hức chia sẻ với bạn — ừm, tiện thể khoe luôn tay nghề mới học.
Lúc , trong sân nhà trưởng thôn chỉ còn Vệ Miên và Đại Nha.
Không còn ngoài, nụ môi Vệ Miên dần biến mất. Cô nghiêng đầu Đại Nha, giọng trầm xuống:
“Em con ruột của nhà họ Triệu ?”
Đại Nha sững , ngỡ như nhầm. Khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ bàng hoàng, thể tin nổi:
“Chị... chị gì ? Sao thể chứ?”
Vệ Miên khung cửa sổ đang mở, giọng cô trầm xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-165-rot-cuoc-co-be-ay-giong-ai.html.]
“Tối mai, vợ chồng Triệu Phương và Hầu Văn Đình sẽ trở về. Nếu em tin lời chị , buổi tối cứ thử rình họ chuyện, sẽ lời chị đúng .”
Nói , cô lấy từ túi áo một cuốn sổ nhỏ, lên đó dãy điện thoại, đó Đại Nha thật sâu:
“Đợi khi em sự thật... nếu gì đó, hãy gọi cho chị. Chị sẽ giúp em.”
Ban đầu, Đại Nha tin. khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Vệ Miên, trong lòng cô bỗng thấy hoảng hốt, như gì đó sụp đổ mà chính cô cũng hiểu vì .
Ngón tay khẽ động, cô lúng túng tờ giấy ghi điện thoại, nên nhận , chỉ ấp úng :
“Em... em điện thoại...”
Vệ Miên để cô do dự lâu. Tai cô khẽ động — thấy tiếng chuyện trong nhà ngừng — liền nhanh chóng nhét tờ giấy túi Đại Nha, cầm cọng cỏ tay, hạ giọng dặn:
“Nếu gọi điện, em thể tìm Vương Liên Sinh.”
Vương Liên Sinh là con trai trưởng thôn, đàn ông trung niên cùng mấy trong làng lên núi xem đất — khuôn mặt chất phác, điềm đạm, chính trực.
Lúc , lão Triệu Kiều Tân Lượng đẩy khỏi nhà. Lão liếc về phía Đại Nha, thấy cô vẫn đang loay hoay với cọng cỏ bên cạnh cô gái trẻ , liền quát lớn:
“Đại Nha, qua đây đẩy xe! Con gái gì mà chẳng chút tinh ý nào, uổng công tao nuôi mày bao năm!”
Đại Nha khẽ rụt , vội vàng bỏ cọng cỏ trong tay xuống, dậy chạy đến phía xe lăn của lão Triệu, thế vị trí của Kiều Tân Lượng.
“Vậy cứ thế nhé, lát nữa xong thủ tục sẽ tìm !”
“Được, cứ cho nhanh !” — lão Triệu đáp, đầu khoát tay với Đại Nha:
“Về nhà.”
Đại Nha cúi đầu, dùng hết sức đẩy xe lăn ngoài. Cánh tay gầy gò của cô vì cố gắng quá mức mà nổi rõ từng đường gân xanh.
Khi đến cổng, cô bỗng dừng , khẽ đầu Vệ Miên. Trong ánh mắt chất chứa quá nhiều cảm xúc — kinh ngạc, hoang mang, sợ hãi, lẽ là cả chút tin tưởng mong manh — nhưng khi Vệ Miên kịp nhận đó là gì, cô bé , đẩy lão Triệu khuất dần rặng cây.
Xong việc ở đây, mấy mới cùng lái xe trở về. Phần việc liên quan đến mộ phần tổ tiên nhà họ Kiều mà Kiều Tân Lượng nhắc đến vẫn còn sắp xếp, nhưng ba ngày là đủ để tất.
Người đầu tiên đưa về đương nhiên là Vệ Miên. Lúc , thời hạn ba ngày hỗ trợ tân sinh viên cũng kết thúc. Cô cần phụ trách thêm gì nữa, chỉ cần trở trường, nhận sách mới tiếp tục học như bao sinh viên khác.
————
Đêm đó, Đại Nha trằn trọc mãi ngủ .
Khi Vệ Miên rằng cô con ruột của nhà họ Triệu, phản ứng đầu tiên của Đại Nha là tin — trong lòng cô lập tức dấy lên một nỗi phản kháng bản năng. khi bình tĩnh , nghĩ kỹ hơn, cô nhận ... hình như điều đó cũng hẳn là thể.
Ví như, cô chẳng giống bất kỳ ai trong nhà họ Triệu. Trước đây, thỉnh thoảng trong làng cũng từng nhắc đến chuyện . Mãi đến khi bà nội cô giống bà hồi trẻ, mới thôi bàn tán nữa.
Thế nhưng, Đại Nha xem ảnh bà nội lúc còn trẻ — hai giống . Vậy thì rốt cuộc... cô giống ai?
Từ khi trí nhớ, Đại Nha từng cha , Triệu Phương, ôm lấy một . Mẹ cô cũng . Nhị Nha thì khác — tuy cũng là con gái, dù trách móc vì con trai, nhưng mỗi khi cha về nhà, họ vẫn bế con bé lên, vẫn với nó.
Vì thế, Đại Nha tự an ủi rằng: Có lẽ khi còn nhỏ, họ cũng từng ôm như thế. Chỉ là lớn , nên còn nhớ nữa thôi.
, khi đêm xuống, nỗi sợ hãi tràn về. Những đàn ông lượt bước căn phòng của cô, những đôi bàn tay thô ráp, bẩn thỉu, mùi rượu nồng nặc — tất cả khiến cô rùng kinh tởm, chỉ mong trời mau sáng.
Cô thà những ngày còn ngủ chung với Nhị Nha, chen chúc chiếc giường tre nhỏ hẹp, còn hơn là một căn phòng riêng như bây giờ.