Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 173: Coi như tôi mượn là được chứ gì?

Cập nhật lúc: 2025-10-11 11:09:49
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đồng Hiểu Dương, là Vương Triết. xem hồ sơ thấy hồi cấp ba từng là thành viên hội học sinh đúng ? Vậy chắc chắn chút kinh nghiệm . Thế nhé, ban Tuyên truyền của hội học sinh đang chuẩn cho lễ kỷ niệm trường, đang thiếu . Cậu qua giúp một tay , nếu thể hiện , năng lực mạnh còn thể đề cử hội luôn."

 

Nghe cơ hội như , Đồng Hiểu Dương lập tức đồng ý. Sau khi hỏi rõ địa điểm, vứt túi quần áo bẩn và chạy ngay đến đó.

 

Lễ kỷ niệm trường dự kiến tổ chức dịp Tết Dương lịch, còn hơn một tháng nữa, nhưng nhiều việc liên quan đến địa điểm và chương trình cần chuẩn sớm.

 

Từ đó, Đồng Hiểu Dương gần như dành bộ thời gian rảnh rỗi cho công việc , bận đến mức mỗi bữa ăn chỉ vội vàng giải quyết trong vòng mười lăm phút.

 

Tuy , lợi ích cũng rõ ràng: nhờ năng lực nổi bật, nhanh chóng gây ấn tượng với các thành viên kỳ cựu trong hội học sinh, mở rộng mối quan hệ và quen thêm nhiều .

 

Còn Vệ Miên, hôm đó đang lục tìm đồ trong thư phòng thì tình cờ phát hiện một chiếc hộp gỗ đặt giá sách. Cô một lúc mới nhớ — đó chính là món quà cảm ơn mà Đặng Kiến Trung tặng cô .

 

Trước đây Vệ Miên mấy để tâm đến món quà đó, nhưng lúc rảnh rỗi, cô liền quyết định mở xem bên trong gì.

 

Một món đồ thể dùng quà cảm ơn, chắc hẳn thể tầm thường.

 

Bề ngoài chiếc hộp trông hết sức bình thường, chẳng khác nào một khúc gỗ thông thường lột vỏ. Tuy nhiên, khi quan sát kỹ, Vệ Miên nhận chất liệu của nó đơn giản — chiếc hộp từ gỗ bạch dương sắt.

 

Đây là loại gỗ cứng bậc nhất thế giới, dùng rìu chặt thể tóe lửa, thậm chí đạn b.ắ.n cũng xuyên qua .

 

Chiếc hộp gỗ trong tay Vệ Miên vẻ cổ, với trình độ thủ công của thời đó, việc chế tác thứ như quả là hiếm . Toàn bộ hộp liền mạch, hề thấy một khe nối nào, như thể nó vốn sinh là một khối chỉnh.

 

Dĩ nhiên, đó chỉ là trong mắt bình thường.

 

Còn Vệ Miên thì bình thường.

 

Người chế tác chiếc hộp quả thật tay nghề và ý tưởng độc đáo, nhưng kiếp cô từng thấy một chiếc hộp tương tự, chỉ khác ở chỗ nó bằng loại gỗ quý hơn, còn chiếc thì “khiêm tốn” hơn một chút.

 

Ừm… cũng hẳn là tầm thường.

 

Với cô, việc mở chiếc hộp chỉ là chuyện trong chốc lát. Vệ Miên mở Thiên Nhãn, đồng thời ngưng tụ linh khí bao bọc bộ chiếc hộp, giúp quan sát rõ từng chi tiết mà bỏ sót điều gì.

 

Rất nhanh, cô phát hiện một điểm nhô lên cực nhỏ ở góc khuất — nhỏ đến mức gần như thể thấy bằng mắt thường. Ngay cả khi phát hiện, cô vẫn dùng ngón tay sờ sờ mấy mới cảm nhận .

 

Vì thế, với một bình thường hiểu cấu tạo của chiếc hộp , việc mở gần như là điều thể.

 

Tuy nhiên, chỉ tìm một điểm nhô lên thôi thì vẫn đủ — loại hộp tổng cộng bốn điểm ẩn, và ấn xuống theo đúng thứ tự mới thể mở .

 

Vệ Miên đặt hai tay lên bốn điểm nhô lên, tạo thành một tư thế vô cùng kỳ lạ. Cô thử thử vài , đến thứ ba thì thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Chiếc hộp gỗ từ giữa tách một khe hở mảnh, đều, đồng thời một luồng ánh sáng tím vàng rực rỡ lập tức b.ắ.n .

 

Ngay khoảnh khắc đó, Vệ Miên cảm nhận d.a.o động linh khí mạnh mẽ phát từ bên trong — xem vật cất trong hộp là một pháp khí! Dựa khí tức, cô thể khẳng định đây là pháp khí chí dương, chí cương.

 

Khi hộp mở hẳn , Vệ Miên cúi đầu , khẽ nhếch môi .

 

Thì là một hồ lô ngọc vàng.

 

Cô nhẹ nhàng cầm lấy, xoay xoay trong lòng bàn tay. Chiếc hồ lô nhỏ, to gần bằng cả bàn tay, điêu khắc từ một khối ngọc vàng nguyên chất — nhưng là loại ngọc mà cô từng thấy qua. Màu sắc trong suốt như thạch, ánh lên sắc vàng ấm áp, cầm trong tay cảm giác trơn mịn và dễ chịu vô cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-173-coi-nhu-toi-muon-la-duoc-chu-gi.html.]

Trên hồ lô, ngoài luồng chính khí hùng hậu, còn xen lẫn một tia tử khí mảnh như tơ.

 

Tử khí?

 

Vệ Miên nhíu mày, tập trung cảm nhận kỹ hơn, cuối cùng hiểu .

 

Hóa vật từng một vị Thiên sư khai quang, đó đặt bên cạnh Hoàng đế vật trấn trạch, vì mới nhiễm tử khí của đế vương.

 

Nói cách khác — đó chính là Long khí, là biểu tượng của hoàng quyền, là khắc tinh của tà ma.

 

Chỉ là một món đồ như , lẽ nên che giấu khí tức kỹ đến thế. Trước khi mở hộp, Vệ Miên cảm nhận bất kỳ d.a.o động linh khí nào, điều đó cho thấy chiếc hộp gỗ bạch dương sắt hề đơn giản.

 

Cô đặt hồ lô sang một bên cầm chiếc hộp quan sát kỹ hơn, lúc mới phát hiện bên trong khắc đầy bùa chú tinh vi. Rõ ràng, chiếc hộp chế tác riêng cho hồ lô ngọc vàng, bởi khi đặt trong, hồ lô khít đến mức hảo, hề xê dịch dù chỉ một chút.

 

Vệ Miên cầm hồ lô lên chơi đùa trong chốc lát, đó đặt nó trở trong hộp. Thứ là khắc tinh của vật âm, khi đấu pháp nếu nó trợ giúp thì sẽ tiết kiệm ít linh lực.

 

Chỉ tiếc là kích thước quá lớn, tiện mang theo bên . Hơn nữa, nếu chiếc hộp gỗ che giấu, bất kỳ ai chút tu vi đều thể nhận đây là một pháp khí quý hiếm — huống hồ là ám linh hoặc tà vật.

 

, hồ lô chỉ thích hợp dùng để trấn trạch.

 

Trong tiểu lâu của cô vốn trận pháp phòng hộ mà Vệ Miên tự tay bố trí. Nếu thêm hồ lô ngọc vàng , bộ kết cấu trận pháp sẽ điều chỉnh .

 

Nghĩ đến đó, cô cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ trở giá sách, lấy giấy bùa và chu sa . Buổi chiều nay, Trần Đại Bằng sẽ đến lấy bùa chú mà cô hứa cho ông .

 

Trước đây, bùa chú mà Vệ Miên gửi bán ở cửa hàng của Trần Đại Bằng luôn trong tình trạng cháy hàng, đặc biệt là ngọc phù — gần như tin là mua sạch.

 

Sau cô mới , phần lớn khách hàng đều là những từng cô giúp đỡ đây, hoặc là bạn bè của họ giới thiệu. Ai cũng rõ thực lực của Vệ Miên, nên đua đặt mua.

 

Tuy nhiên, vẽ ngọc phù phiền phức và tốn linh lực, vì thế về còn định bán loại đó nữa.

 

Hôm nay rảnh rỗi, cô quyết định vẽ thêm vài loại bùa thông dụng, coi như bổ sung hàng hóa cho cửa tiệm.

 

...

 

“… Suốt ngày chỉ soi gương, cứ khắt khe với bản như thì thấy . Con gái nên đặt tâm huyết việc nâng cao bản , đừng quá chú trọng dung mạo. Người xưa câu ‘Bụng thi thư khí tự hoa’ — trong bụng thơ văn thì khí chất tự nhiên cao quý. Không thì hà cớ gì chịu đựng mấy nhát d.a.o chứ!”

 

Một đàn ông trung niên đeo kính đang kiên nhẫn khuyên nhủ con gái , giọng đầy bất lực.

 

đó, Nam Nam . Con phẫu thuật mấy , bây giờ xinh , cần nữa .”

Người phụ nữ bên cạnh dịu dàng tiếp lời, “Mẹ thấy dạo nhiều ca phẫu thuật thẩm mỹ nguy hiểm lắm. Con bây giờ tự nhiên, còn hơn mấy gương mặt phẫu thuật hàng loạt nhiều. Nghe lời , đừng nữa nhé!”

 

Người đàn ông trung niên tên là Vu Phượng Thần, còn phụ nữ bên cạnh là vợ ông — Hác Tú Mai.

 

Lúc , Hác Tú Mai đang nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, sợ cô bé vùng khỏi chạy mất.

 

Cô gái hai giữ tên là Vu Nam Nam, mới nghiệp đại học. Cô bĩu môi, bố những thấy an ủi, mà ngược càng thêm phẫn uất, vẻ mặt còn mang theo chút điên cuồng.

 

“Hai chỉ là đưa tiền cho con thôi! Con là coi như con mượn của hai , kiếm tiền chắc chắn con sẽ trả. Con còn bằng lòng giấy nợ, mà hai vẫn chịu. Làm gì bố nào như hai chứ? Bố của Hứa Thư Hàm còn đặc biệt cho cô năm mươi vạn để phẫu thuật thẩm mỹ, con đòi hỏi hai hào phóng như , coi như con mượn tạm thôi mà ?”

 

 

Loading...