Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 181: Chị học năm ba muốn nhảy lầu

Cập nhật lúc: 2025-10-11 11:33:50
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vệ Miên khẽ gật đầu:

“Vâng, cháu sẽ đưa bà đầu thai ngay bây giờ.”

 

Cô lấy từ trong túi cây quạt ngọc cốt, bước theo thế Thiên Cang Thất Tinh, miệng chậm rãi chú.

 

“Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn!”

 

Lời dứt, mặt Vệ Miên bỗng hiện một cánh cửa màu đen giữa trung. Cánh cửa cổ kính, nặng nề, khẽ rung lên từ từ mở , phát âm thanh trầm đục như vọng từ nơi xa xăm.

 

Tống Tân Nguyệt và Tống Tân Dương tuy thấy gì, nhưng đều cảm nhận điều gì đó khác thường ở hướng .

 

Một luồng hàn khí thấu xương tràn , khiến gian lạnh buốt. Rõ ràng điều hòa trong phòng khách vẫn bật như , mà cả hai vẫn rùng , cảm giác lạnh len lỏi tận tim.

 

Lão Bà Thẩm đầu , hai đứa con cuối. Trong ánh mắt bà, nỗi quyến luyến và thương yêu hòa lẫn thành một dòng nước ấm cuối cùng.

 

Giữa ánh đẫm lệ của hai con, bà khẽ mỉm , dứt khoát bước Quỷ Môn. Trong nháy mắt, bóng dáng bà tan biến.

 

Sau khi thứ trở yên tĩnh, Tống Tân Nguyệt lưu tài khoản của Vệ Miên. Đêm hôm đó, cô chuyển cho Vệ Miên một triệu tệ — chút lòng ơn của hai em.

 

Họ gặp cuối, còn nửa tiếng để hết những lời kịp . Với họ, như là viên mãn nhất thể.

 

Vì thế, tiền một triệu — thực sự đáng.

 

...

 

Những ngày đó trôi qua bình lặng nhưng vẫn đầy bận rộn.

 

Ngoài thời gian lên lớp, Vệ Miên hầu như đều dành bộ thời gian còn cho việc luyện tập vũ đạo.

 

Sau một thời gian tập luyện chăm chỉ, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng đạt đến trình độ thể lên sân khấu. Lúc , mấy cô giáo trẻ trong phòng tập mới chịu buông tha cho cô.

 

Vài ngày , trời đổ một trận tuyết — trận tuyết đầu tiên kể từ khi thành phố Thanh Bình bước mùa đông. Tuyết rơi dày đến hơn một ngón tay, nhưng kịp để các bạn học đến từ phương Nam kịp vui mừng, thì hai ngày nắng lớn liên tiếp khiến tuyết tan sạch.

 

Lúc , Vệ Miên đang xách một phần lẩu cay Tứ Xuyên đường về ký túc xá.

 

Phùng Tĩnh cảm, truyền nước hai ngày liền nên khẩu vị. Hôm nay cuối cùng cô cũng đỡ hơn một chút, ăn gì đó cho đậm vị.

 

Sợ bạn ăn nhiều ớt sẽ ho nặng thêm, Vệ Miên dặn chủ quán chỉ cho một chút cay, lấy vị thôi.

 

Hồ Diễm Diễm học kỳ bạn trai — học khoa Vật lý. Cứ đến ngày nghỉ là hai hẹn hò, còn ngày thường thì gần như lúc nào cũng quấn quýt bên .

 

Bụng của Trần Viên ngày càng lớn, dạo gần đây cô cuối cùng cũng xin nghỉ học. Tuy , cô và Lưu Tuấn Thần vẫn kết hôn, giữa hai đang căng thẳng vì Trần Viên nhất quyết giữ đứa bé.

 

Vệ Miên còn về tới ký túc xá thì thấy nhiều sinh viên từ trong tòa nhà chạy . Trên gương mặt họ hiện lên đủ loại cảm xúc: hoảng sợ, tò mò, lo lắng xen lẫn chút háo hức hóng chuyện.

 

"Nhanh lên!"

 

"Chắc nhảy xuống nhỉ?"

 

"Ai mà , đội cứu hỏa cũng tới !"

 

"Trời ơi, chuyện gì mà nghĩ quẩn như !"

 

"Đã báo cho cố vấn ?"

 

"Không rõ nữa, hình như gọi cảnh sát !"

 

Vệ Miên cảm thấy gì đó . Từ những lời bàn tán rời rạc, cô đoán dường như định nhảy lầu. lúc , một khuôn mặt quen thuộc bước từ tòa nhà ký túc xá. Cô vội vàng chặn :

 

“Có chuyện gì ? Mọi thế?”

 

Cô gái đó là Tô Lan Lan, cùng câu lạc bộ với Vệ Miên.

 

Vẻ mặt Tô Lan Lan vẫn còn sợ hãi:

 

“Nghe một chị học năm ba nhảy lầu! Người đang ở sân thượng tòa nhà Nghiên cứu Khoa học, đội cứu hỏa cũng đến !”

 

Nghe , Vệ Miên còn tâm trí nghĩ đến phần lẩu cay trong tay, vội vàng cùng cô chạy về phía tòa nhà.

 

Từ xa thấy xe cứu hỏa đỗ lầu, xung quanh là từng đám sinh viên chen chúc vây xem.

 

Tòa nhà Nghiên cứu Khoa học cao bảy tầng, nếu nhảy từ đó xuống… c.h.ế.t thì cũng tàn phế.

 

Đám phía chỉ trỏ lên cao. Vệ Miên ngẩng đầu theo, dựa thị lực hơn của , quả nhiên thấy một cô gái tóc dài đang vắt vẻo bên ngoài lan can sân thượng.

 

Gió hôm nay lớn, mái tóc dài của cô gái gió thổi tung, quấn lấy loạn xạ, từ xa như một con quái vật khổng lồ đang cố nuốt chửng cô.

 

Rất nhanh, trong đám đông nhận phận của cô gái .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-181-chi-hoc-nam-ba-muon-nhay-lau.html.]

“Là chị Phương Viên khoa Triết học!”

 

! Chị Phương Viên chuyện gì mà nghĩ quẩn ? Chị học giỏi, chị mà nhảy thì cũng nhảy theo mất!”

 

đó, hơn nữa nhà chị Phương Viên còn giàu, bố chị mở cả chuỗi khách sạn! Chị còn giới thiệu du học Anh, qua Tết là , giờ nhảy lầu chứ!”

 

Vệ Miên còn đang phân vân nên chạy lên xem tình hình , thì một tiếng hét kinh hoàng vang lên:

 

“Á—!”

 

Cô giật ngẩng đầu. lúc đó, cô gái sân thượng rơi xuống.

 

Tiếng kêu thất thanh còn kịp vang lên trọn vẹn, thấy một lính cứu hỏa bất ngờ lao từ góc nghiêng sân thượng, tóm lấy cô gái khi cô rơi xuống trung.

 

"Á—"

 

Xung quanh lập tức vang lên một tràng kêu kinh hãi.

 

Đám đông ngẩng đầu chằm chằm lên sân thượng, ánh mắt rời khỏi hai đang giằng co. Không lính cứu hỏa gì, cô gái bỗng giãy giụa dữ dội. Ngay lúc đó, từ phía hai lính cứu hỏa khác lao , ba hợp sức kéo cô gái trở bên trong lan can.

 

Đám vây xem đồng loạt thở phào, khí dịu xuống đôi chút—thì ngay giây , một bóng đột ngột rơi xuống từ sân thượng!

 

Tiếng hét vang lên khắp nơi.

 

Hai lính cứu hỏa còn , một giữ chặt cô gái, vội vươn tay nắm lấy đồng đội, nhưng tay chỉ lướt qua đang rơi.

 

Người lính cứu hỏa cố với tay, mắt đỏ hoe, hét lên một tiếng khản đặc:

 

“Lâm Huy!”

 

Dưới đất chuẩn sẵn một tấm đệm cứu sinh, nhưng khí vẫn bơm đầy. Thứ bơm lên vốn mất thời gian, thể căng phồng.

 

Tệ hơn nữa, vị trí lính cứu hỏa rơi xuống ngoài phạm vi của tấm đệm . Với độ cao bảy tầng như — nếu rơi xuống đất, chắc chắn là trọng thương… thậm chí thể sống sót.

 

"Á—"

 

Dưới lầu phần lớn là nữ sinh. Lúc , còn rơi xuống, mà từng một sợ đến tái mét mặt; thậm chí ít hoảng hốt che mắt, dám tiếp.

 

Vệ Miên nắm lấy thời cơ, rút nhanh một lá bùa từ trong túi , lập tức ném về phía đó.

 

Lá bùa bay với tốc độ cực nhanh, như một tàn ảnh màu vàng, cuối cùng cũng đuổi kịp lính cứu hỏa đang rơi giữa trung.

 

Lâm Huy tưởng rằng sắp tiêu đời, nào ngờ khi chỉ còn cách mặt đất chừng hai tầng lầu, cơ thể đột nhiên như một lực vô hình va , đổi hướng rơi và bay thẳng về phía tấm đệm .

 

“Tủm—”

 

Vừa chạm đệm, theo phản xạ ôm đầu lăn tròn mặt đất.

 

Lăn thêm hai vòng nữa, lính cứu hỏa mới dừng .

 

“Lâm Huy!”

 

“Lâm Huy, !”

 

“Gọi xe cứu thương mau!”

 

Hai lính cứu hỏa vốn ở lầu lập tức lao đến.

 

Chưa kịp tới nơi, họ thấy đàn ông nhanh nhẹn bò dậy từ tấm đệm mềm xốp.

 

Lâm Huy run rẩy vì sợ hãi, cúi đầu tay chân , thử cử động vài cái nhảy lên nhảy xuống, dường như vẫn tin nổi.

 

“Trời ơi, sợ c.h.ế.t khiếp! còn sống thật ?”

 

Một lính cứu hỏa khác từ xe chạy tới, kéo :

“Đừng cử động nữa, Lâm Huy! Anh rơi từ tòa nhà cao như xuống, đến bệnh viện kiểm tra ngay. Cẩn thận chấn thương nội mà thấy . Mau, đưa cáng đây!”

 

Lâm Huy dù cảm thấy , nhưng lời đồng đội đúng — rơi từ tầng bảy xuống, cẩn thận vẫn hơn.

 

Thế là một nhóm nhanh chóng xúm , đặt lên cáng đưa lên xe cứu thương.

 

Lúc , cô gái lầu cũng cứu xuống. Khi Vệ Miên thấy, sắc mặt cô vẫn dữ tợn, hai lính cứu hỏa giữ chặt nhưng vẫn ngừng giãy giụa.

 

“Buông ! Đừng cản ! lên đó!”

 

“Buông , ! Buông !”

 

Đến mức , Phương Viên vẫn cố chấp lời, sức vùng vẫy, dáng vẻ điên loạn rõ ràng là trúng chú thuật!

 

 

Loading...