Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 182: Vết vân như da rắn

Cập nhật lúc: 2025-10-11 11:33:51
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

cũng chỉ là một cô gái, hai lính cứu hỏa dám dùng quá nhiều sức, nên vài vùng vẫy, cuối cùng cô vẫn tìm kẽ hở, thoát khỏi sự khống chế.

 

Khi Phương Viên định lao thứ hai tòa nhà nghiên cứu khoa học, Vệ Miên nhanh tay vòng , ôm chặt lấy cổ cô , ghì mạnh .

 

cách gần như , Vệ Miên thể thấy rõ khuôn mặt đối phương.

 

Từ ấn đường xuống nhân trung của Phương Viên phủ một tầng khí xanh mờ ảo; đôi mắt cô trống rỗng, vô thần, rõ ràng tinh thần còn tỉnh táo.

 

Nhìn kỹ hơn, trong làn khí xanh còn ẩn hiện những vết sẹo mảnh, nổi lên như những vân da rắn.

 

Chỉ là những đặc điểm mờ nhạt, nếu mở Thiên Nhãn, Vệ Miên cũng khó mà nhận .

 

Ngay lúc đó, cơ thể Phương Viên đột nhiên chấn động, như thể nhận mệnh lệnh nào đó. Cô giãy giụa, gào lên:

“Buông ! sống nữa! Mau buông !”

 

Vệ Miên thấp hơn Phương Viên nửa cái đầu, từ ngoài trông vẻ chật vật. Hai lính cứu hỏa cô gái thoát khỏi liền phản ứng , vội vàng lao tới hỗ trợ khống chế cô nữa.

 

Vệ Miên nhân cơ hội đó nhanh chóng rút một lá bùa Trừ Tà, dán thẳng lên n.g.ự.c Phương Viên.

 

“Ư—”

 

Một tiếng rên nghẹn bật , Phương Viên lập tức im bặt, như một con vịt bóp cổ.

 

Hai lính cứu hỏa , ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

Vệ Miên vẫn giữ chặt lấy cô , ánh mắt rời khuôn mặt đối phương. Cô thấy luồng khí xanh vốn quấn quanh ấn đường Phương Viên dần dần tan biến, như làn sương gió thổi bay.

 

dám lơi lỏng. Nếu Phương Viên thật sự trúng chú thuật, thì thao túng phía chắc chắn chỉ dọa cô — mà là lấy mạng. Chuyện tuyệt đối thể kết thúc dễ dàng như .

 

Chỉ đến khi làn khí xanh tan biến , sắc mặt Phương Viên mới dần trở bình thường. Vẻ m.ô.n.g lung, cuồng loạn lúc nãy biến mất, đó là sự hoang mang, như bừng tỉnh một cơn ác mộng.

 

“Cô chứ?”

 

Nghe thấy tiếng hỏi, hai lính cứu hỏa mới cẩn thận buông tay.

 

Phương Viên ôm đầu, lắc mạnh vài cái. Ban đầu, cô vẫn còn ngơ ngác, nhưng nhanh ký ức tràn về — và sắc mặt lập tức tái nhợt, còn giọt máu.

 

— suýt chút nữa nhảy lầu!

 

Rất nhanh đó, Vương Bình Hương – cố vấn của Phương Viên – cũng nhận tin và vội vàng chạy đến. Nghe học trò toan nhảy lầu, sắc mặt cô tái nhợt, tim vẫn còn đập loạn.

 

“Phương Viên, em ? Có chuyện gì thể nghĩ thông thì với cô. Trong cuộc sống nếu gặp khó khăn, cô nhất định sẽ giúp hết sức. Hay là em xảy mâu thuẫn với bạn học? Làm gì cũng đừng bốc đồng như thế… Nếu em mệnh hệ gì, bố em sẽ đây?”

 

Điều kiện gia đình Phương Viên ai cũng . Bố cô, ông Phương, khéo léo trong giao tiếp, từng nhiều đến trường tặng quà và nhờ Vương Bình Hương quan tâm đặc biệt đến con gái , chuyện gì bất thường thì báo ngay.

 

, nếu Phương Viên thật sự gặp chuyện ở trường, Vương Bình Hương sẽ chẳng để đối mặt với ông Phương nữa.

 

đúng lúc , Vệ Miên đột nhiên cau mày — một luồng sát khí đen ngùn ngụt tụ về ấn đường của Phương Viên.

 

Gần như cùng khoảnh khắc đó, một cột băng rìa mái nhà “rắc” một tiếng, gãy lìa — rơi thẳng xuống đầu cô gái!

 

Đồng tử Vệ Miên co rút .

 

Chẳng lẽ kẻ đó lấy mạng Phương Viên thì quyết chịu dừng? Nghĩ , cô lập tức lao tới, mạnh tay kéo Phương Viên khỏi vị trí nguy hiểm.

 

chuyện vẫn dừng ở đó. Cùng lúc Vệ Miên đẩy Phương Viên sang một bên, Vương Bình Hương kịp chạy đến. Thấy học trò kéo , cô vô thức bước theo — mà nhận dị động mái nhà phía đầu .

 

Khi cô nhận điều bất thường, thì quá muộn.

 

Vệ Miên gần như phản xạ theo bản năng, hất phần lẩu cay đang cầm trong tay sang một bên, đồng thời lao lên kéo mạnh Vương Bình Hương . Ngay khoảnh khắc đó, cột băng khổng lồ tách khỏi mép mái, rơi thẳng xuống đầu hai . Muốn tránh thoát — gần như là điều thể.

 

Xung quanh lập tức vang lên một tràng hét thất thanh.

 

“Cẩn thận!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-182-vet-van-nhu-da-ran.html.]

Trong tiếng la hét hỗn loạn và tiếng gió rít khi băng rơi, Vệ Miên bóp nát một lá bùa Phòng Ngự, giọng niệm chú của cô gần như nuốt chửng:

 

“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”

 

Mọi động tác đều liền mạch, chính xác đến từng nhịp thở. Chỉ cần chậm hơn một giây thôi — cả hai chắc chắn thoát khỏi kết cục bi thảm.

 

kết quả cuối cùng vẫn là .

 

Chỉ là, trong mắt ngoài, tất cả diễn quá nhanh — nhanh đến mức gần như ai kịp rõ.

 

Cô gái nhỏ mặc áo khoác lông vũ màu vàng nhạt , thì cứu cô chị học định nhảy lầu, lao lên che chắn cho cô cố vấn của .

 

Cột băng rơi thẳng xuống, đập lưng hai , kỳ lạ — trượt sang một bên, chỉ văng mảnh băng nhỏ. Cả hai chỉ thương nhẹ, vài mảnh băng văng trúng, ngoài đều bình an vô sự.

 

“Trời ơi, Vệ Miên! Cậu ? Vệ Miên!”

 

Mọi việc xảy quá nhanh. Phần lớn lầu đều rời khi đội cứu hỏa cứu Phương Viên, chỉ còn Tô Lan Lan ở định vài câu với Vệ Miên, ai ngờ chứng kiến cảnh .

 

Cô hoảng hốt đến mức mặt cắt còn giọt máu, hét chạy tới, kiểm tra tình trạng của bạn .

 

Người sợ đến ngây hơn cả là Phương Viên. Vừa , cô dường như suýt đối mặt với tử thần thêm một nữa.

 

Trên má còn hằn hai vệt m.á.u mảnh do mảnh băng b.ắ.n trúng. Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cả cô run lẩy bẩy, chân mềm nhũn bệt xuống đất, dậy nổi.

 

Mấy cô gái xung quanh nhanh chóng vây an ủi, còn rút băng cá nhân trong túi đưa cho cô.

 

Người của đội cứu hỏa rời , thấy cảnh tượng đó liền ùa tới hỏi han, khiến Vệ Miên lúng túng.

 

, Vương Bình Hương cũng chỉ dọa sợ, giờ vẫn hồn, tay còn run nhẹ.

 

“Mảnh băng chẳng đó dọn dẹp ? Sao vẫn còn sót chứ? Khối to như mà rơi xuống, nếu trúng thì chắc chắn vỡ đầu !”

 

Tô Lan Lan cúi xuống đá mấy mảnh băng vụn chân, giọng vẫn còn run.

 

“Ừm, thể là khối dày hơn, hoặc đúng chỗ khuất nên thấy.”

 

Vệ Miên giả vờ nhẹ như , chỉ mỉm cho qua.

 

trong lòng cô thì rõ — luồng sát khí đen trùng hợp. Có đang âm thầm tay.

 

Chỉ là, lúc xung quanh đông , cô tiện điều đó.

 

Lúc , Vệ Miên khuôn mặt của Phương Viên — những luồng khí âm u quanh ấn đường tan biến . Có thể thấy, kiếp nạn cuối cùng cũng qua .

 

Phương Viên lúc tỉnh táo. Nhìn thấy Vệ Miên vì cứu b.ắ.n trúng ít mảnh băng, trong lòng cô trào dâng một nỗi ơn sâu sắc.

 

“Thật sự cảm ơn em nhiều, học . Nếu em, chị… chị e là đập c.h.ế.t !”

 

Nhìn những mảnh băng vỡ ngổn ngang mặt đất, Phương Viên vẫn còn sợ hãi. Dù chỉ nghĩ thôi cũng thấy lạnh sống lưng — đó là khối băng rơi từ độ cao bảy tầng lầu xuống!

 

Vệ Miên cúi xuống nhặt phần lẩu cay hất . Nước súp đổ hết, thức ăn cũng văng tứ tung, rõ ràng thể ăn nữa. Cô thở dài một — xem chỉ còn cách mua phần khác.

 

Phương Viên còn định thêm điều gì đó, nhưng Vệ Miên gây thêm sự chú ý. Cô thấy từ xa, lãnh đạo khoa đang bước nhanh về phía .

 

Cô liền khẽ, giọng nghiêm túc:

“Đây là điện thoại của . Chuyện hôm nay… ngẫu nhiên. Chị hãy nghĩ kỹ xem — rốt cuộc là ai lấy mạng chị.”

 

Phương Viên sững , nên đáp thế nào. Nhớ bộ chuyện xảy hôm nay, sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch.

 

Rõ ràng, cô hề ý định nhảy lầu. trong đầu vang lên một giọng kỳ quái, cứ lặp lặp , thôi thúc cô bước mép sân thượng.

 

Khi nhận thì hai chân cô còn lời, như ai đó điều khiển, thẳng tiến đến mép tường cao — nơi mà bình thường, chỉ cần xuống thôi cô cũng thấy sợ hãi.

 

Nếu những lính cứu hỏa kịp thời, lẽ giờ thực sự… rơi xuống .

 

 

Loading...