Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 194: Quá Khứ Của Lão Đạo Sĩ
Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:51:53
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Em dâu của cô đúng là cũng mơ cùng một giấc mơ mỗi đêm — ngày nào cũng thấy lau nước đến mức đau lưng mỏi gối!
Bà thím lúc dám chậm trễ, vội vàng kể chuyện mộ tổ tiên dột cho chồng , giục ông nhanh chóng tìm đến sửa sang .
Ban đầu chồng cô còn tin, nhưng vì rõ vợ đêm nào cũng mơ thấy cảnh lau nước, nên cũng sinh nghi. Trùng hợp mộ tổ tiên ở quê, nơi đó vẫn còn nhiều họ hàng, ông liền gọi điện bảo cháu trai lên núi xem thử tình hình.
Kết quả tin tức truyền về suýt nữa khiến ông sợ c.h.ế.t khiếp.
Trên ngọn núi mộ tổ tiên của nhà ông, một khe suối nhỏ, nhưng khe suối khô cạn nhiều năm. Ngoài những ngày mưa lớn, nước chỉ đọng chút ít, còn hầu như quanh năm khô ráo.
Thế nhưng , khi cháu trai ông lên núi xem, phát hiện khe suối bắt đầu nước chảy — hơn nữa lượng nước còn lớn, tuôn từ núi xuống, trùng hợp chảy thẳng khu mộ tổ tiên của nhà ông.
Nghe chỗ đất trũng bên cạnh mộ đọng thành một vũng nước khá sâu, hơn nữa vũng nước còn dấu hiệu ngày càng lan rộng.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn như , e rằng nhà họ tính đến chuyện dời mộ !
Tất nhiên, tất cả những việc đều xảy về , còn hiện tại, Vệ Miên cầu vượt vẫn .
Lý Lan Phương vốn đang chờ điện thoại bên cạnh. Sau một lúc lâu, cô gọi . Lần bật loa ngoài, nhưng máy, vẻ mặt vui mừng giấu nổi.
Cúp điện thoại xong, cô càng thêm phấn khởi, vội vàng cúi đầu cảm ơn Vệ Miên rối rít, xách chiếc chăn về nhà.
Những xem tuy rõ hai gì, nhưng chỉ nét mặt của Lý Lan Phương thôi cũng đủ đoán kết quả.
Xem , con trai cô bắt quả tang chuyện gian tình !
Kỳ lạ thật — phản ứng đầu tiên của họ là nghĩ đến chuyện bắt gian, mà hề nghi ngờ cô chỉ là thuê?
Xem xong ba quẻ, mục tiêu hôm nay của Vệ Miên coi như thành. Những vây xem cũng đều thấy hết. Có bà thím tính tình cởi mở liền chủ động hỏi, rằng xem xong ba quẻ hôm nay thì mai xem tiếp .
Vệ Miên gật đầu xác nhận — đúng là chỉ xem ba quẻ mỗi ngày. Nghe , hầu hết đều chọn rời . Không bao lâu , quanh chỗ cô chỉ còn ba bốn .
Trong đó mấy thích hóng chuyện, hỏi Vệ Miên xem ngày mai đến nữa , nếu thì mấy giờ, để họ rảnh rỗi còn ghé qua xem cho vui.
Sau khi trò chuyện dăm ba câu với vài , Vệ Miên đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy ghen tị của lão đạo sĩ. Thấy cô sang, ông vội vàng chỉnh vẻ mặt, như chẳng chuyện gì.
“Đạo trưởng là Hỏa Cư Đạo Sĩ ?” — Vệ Miên hỏi.
Hỏa Cư Đạo Sĩ, tức là đạo sĩ tại gia — vẫn thể lấy vợ sinh con, cần ăn chay, cũng chẳng kiêng rượu thịt.
Nếu là khác hỏi như , lão đạo sĩ chắc chắn đắc ý vô cùng. Hỏa Cư Đạo Sĩ cũng là đạo sĩ chính tông — khác với mấy kẻ khoác đạo bào giả đạo sĩ ngoài . Ông là đạo sĩ thật, Đạo giáo công nhận và chứng chỉ hẳn hoi.
Thế nhưng, khi đối diện với Vệ Miên, lão đạo sĩ dám tỏ chút kiêu ngạo nào. Ngược , ông còn vẻ cung kính, giọng điệu chân thành :
“Tiểu hữu quả là tinh mắt. Lão phu lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, mà đây là đầu tiên gặp cao nhân thật sự. Tam sinh hữu hạnh! Quả nhiên hùng xuất thiếu niên!”
Vệ Miên chỉ mỉm , đáp.
Lão đạo sĩ thấy cô gì cũng chẳng lấy ngại. Dù mặt mũi ông dày quen . Giả vờ như để ý, ông tiếp tục:
“Không tiểu hữu thể giúp xem qua bát tự ?”
Vừa , ông lấy một tờ giấy, đưa về phía Vệ Miên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-194-qua-khu-cua-lao-dao-si.html.]
Vệ Miên ông một lúc, đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Cô vốn kết giao với khác tùy tâm trạng. Đừng lão đạo sĩ vẻ việc chẳng mấy đáng tin, chứ tướng mạo ông đến nỗi nào. Huống chi, chỉ cần tướng, Vệ Miên thể thấy rõ cả đời ông .
Cuối cùng, Vệ Miên vẫn nhận lấy tờ giấy ghi bát tự mà lão đạo sĩ đưa .
“Nhìn tướng mạo ông, thời thơ ấu hẳn là xuất trong gia đình khá giả. Đáng tiếc vì thời cuộc biến động, cơ nghiệp tổ tiên sụp đổ chỉ trong một đêm. Thuở niên thiếu chịu cảnh nghèo khó, đến khi trưởng thành mới nhập đạo môn. Ba mươi tuổi lấy vợ, bốn mươi tuổi mất vợ, một cô con gái nhưng mười tuổi may qua đời. Thứ ông nhờ xem, e rằng là vì con gái ông — đúng ?”
Những năm đó, lão đạo sĩ mất vợ , mất con gái.
Những năm gần đây, ông bày sạp gầm cầu vượt. Bề ngoài vẻ lừa lọc bịp bợm, nhưng thực chỉ xem những chuyện nhỏ, gây hậu quả gì nghiêm trọng.
Số tiền kiếm , ông dùng cho bản chẳng đáng là bao; phần lớn đều quyên góp cho trại trẻ mồ côi ở thành phố Thanh Bình.
Đặc biệt là những cô bé nghỉ học sớm vì cảnh khó khăn — tuy khả năng tài chính để nuôi các em học tiếp, nhưng ông tìm đến dạy nghề, giúp các em kỹ năng mưu sinh, để bơ vơ giữa xã hội và lạc lối chỉ vì thiếu bằng cấp.
Vì thế, Vệ Miên mới : con như lão đạo sĩ, thể bề ngoài mà đ.á.n.h giá. Người hiểu chuyện sẽ cho rằng ông chẳng dáng vẻ đạo sĩ, ngày ngày chỉ lừa ; nhưng những gì ông , tiền ông kiếm, đều là để tích công đức cho vợ con khuất, mong họ kiếp đầu thai nơi hơn.
Nghe Vệ Miên một lời trúng tim đen, lão đạo sĩ ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn động.
Những điều cô đều đúng cả — ông sinh trong gia đình giàu , là con nhà địa chủ nổi tiếng một vùng. Sau phong trào vận động, gia sản tịch thu, cha quy là ngưu quỷ xà thần, bản ông cũng chịu muôn vàn khổ sở suốt mười năm.
Khi phong trào qua , ông trở về quê, chú họ xuất gia đạo sĩ, bèn theo đến đạo quán kinh mấy ngày, quyết định nhập đạo.
Mười năm tu học trong đạo quán, ông theo chú học những kiến thức cơ bản về mệnh lý. Khi cảm thấy nắm vững, ông rời đạo quán chu du bốn phương, gặp vợ, kết hôn và sinh một cô con gái.
khi còn trẻ, ông từng bồng bột đắc tội với khác. Ông tưởng chuyện qua, nào ngờ vì mà liên lụy đến vợ con, khiến họ mất mạng oan uổng.
Nỗi dằn vặt theo ông suốt bao năm. Ông tài giỏi gì, chỉ dựa nghề cũ mà mưu sinh nơi đầu đường xó chợ, dù khi tổn phúc cũng đành chịu — chỉ mong kiếm chút tiền, nhân danh vợ con việc thiện, tích phúc báo cho họ.
Lão đạo sĩ khẽ hỏi, giọng run run:
“Không … tiểu hữu thể cho , con gái … đầu thai ?”
Vợ ông hẳn là đầu thai — bởi đây ông từng mơ thấy bà đến từ biệt. Trong âm phủ, lẽ giờ chỉ còn con gái ông mà thôi.
Vệ Miên khẽ thở dài, nhận lấy tờ giấy ghi bát tự từ tay ông, tính toán hồi lâu ngẩng đầu :
“Con gái ông đầu thai tháng ba năm nay.”
Trái tim lão đạo sĩ như treo lơ lửng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Vệ Miên tiếp lời:
“Nhờ công đức ông tích cho cô bé, kiếp tuy phú quý vinh hoa, nhưng sẽ cơm no áo ấm, bình an mạnh khỏe.”
Cô dừng một lát, ánh mắt thoáng trầm xuống:
“Chỉ là… đường tình duyên thuận lắm, hôn nhân cũng phần trắc trở, con cái sẽ khiến cô bé bận lòng.”
Lão đạo sĩ đương nhiên những lời cô . Ông chỉ đến đó xúc động đến rưng rưng nước mắt.
Cái c.h.ế.t của vợ con năm xưa đều là do ông mà . Bao năm qua, ông vẫn ngừng tự trách — nếu khi kiềm chế, nhẫn nhịn, đến nỗi để gánh tội , mất mạng oan uổng.
Giờ lời Vệ Miên, nỗi day dứt đè nặng trong lòng ông bao năm cuối cùng cũng tháo gỡ.
Ngay lúc Vệ Miên định tiếp, điện thoại đột nhiên reo lên — là Trịnh Hạo gọi đến.