Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 241: Chó còn có thể bỏ được thói ăn phân sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-17 22:29:35
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Những cô gái bước chân đại học, kìm nén quá lâu ở cấp ba , mà ai nấy đều đặc biệt chú trọng thể hiện cá tính.

 

Rất hiếm thấy cô gái nào trang điểm; quần áo thì chọn kiểu dáng chững chạc, đôi khi còn khiến lầm tưởng là giáo viên chứ sinh viên.

 

Kim Chí Linh cũng lấy đó phiền. Cô hiểu rằng — trẻ con mà, ai cũng trải qua một quá trình trưởng thành.

 

Trang điểm thì cũng chẳng , quan trọng là trong lòng các em mong đổi, trở nên hơn.

 

Vệ Miên là một trong ít nữ sinh trong lớp luôn để mặt mộc.

Thế nhưng, cô trời sinh trắng trẻo, làn da sạch sẽ, mịn màng. Dù hề trang điểm, cô vẫn trắng hơn cả những cẩn thận thoa lớp kem nền dày cộp.

 

Cô trông tươi tắn, dễ mến, mang đến cảm giác trong trẻo khiến khó mà quý mến.

 

Cho dù tính đến chuyện cô từng cứu cha , Kim Chí Linh vẫn cảm thấy thật khó thể thích một học sinh như Vệ Miên.

 

“Cô Kim, chào cô!”

 

Vệ Miên mỉm , khẽ gật đầu với phụ nữ cạnh Kim Chí Linh — vẫn luôn cô từ nãy đến giờ — xem như một lời chào hỏi lễ phép.

 

“Vệ Miên, đây là bạn học cũ của cô, Hác Đình Đình. Em cứ gọi là cô Hác nhé. Trước đây, cô em giỏi, gặp em lâu, chỉ là mãi bận dịp. Hôm nay tiện thể đến Thanh Bình việc, nên ghé qua thăm.”

 

Kim Chí Linh mỉm dịu dàng, giúp Vệ Miên chỉnh cổ áo gió thổi lệch, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rối trán cô.

 

“Ăn cơm ? Cô mua cho em một bộ quần áo, đang để ở văn phòng cô. Vừa nãy ngoài vội quá nên quên mang theo. Có thời gian thì ghé qua thử nhé.”

 

Vệ Miên cũng khách sáo, khẽ gật đầu, vui vẻ nhận lời.

 

Kim Chí Linh con mắt thẩm mỹ tinh tế.

 

Quần áo cô chọn cho Vệ Miên nào cũng vặn và hợp dáng, mặc lên chỉ mà còn toát lên vẻ trong sáng đặc trưng của cô gái trẻ.

 

“Cô Hác tìm em việc gì ?”

 

Vệ Miên chớp chớp mắt, giọng dịu nhẹ. Cô tin chủ động tìm mà chẳng vì lý do gì.

 

Hác Đình Đình bật , khóe mắt cong cong như vành trăng khuyết:

 

“Cô em giỏi, nên nhờ em giúp một việc nhỏ.”

 

Nói , cô rút từ túi xách một tờ giấy, đưa cho Vệ Miên:

 

“Đây là bát tự ngày sinh của cô và bạn trai, kèm theo mấy ngày chọn để tổ chức hôn lễ. Cô nhờ em xem giúp xem ngày nào là nhất.”

 

Cô ngừng một chút, nở nụ nhẹ:

“Cũng thật trùng hợp, hai chúng sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ khác mỗi giờ sinh. Người mai mối khi đó còn duyên trời định.”

 

“Những ngày kết hôn ghi là do nhờ xem giúp, nhưng bà nội cô tin lắm. Trước đây, bạn của bà cụ giỏi trong mấy chuyện , tiếc là năm ngoái cụ qua đời. Thế nên cô chỉ còn tìm đến Chí Linh nhờ giúp.”

 

Lời dứt, điện thoại của Hác Đình Đình đột nhiên reo vang.

 

Cô cúi đầu màn hình, thấy là cuộc gọi từ bạn trai — Phạm Tiểu Cương.

 

vội vàng mỉm xin Vệ Miên một tiếng, sang một bên để máy.

 

Hôm nay, hai họ đến Thanh Bình để tìm một công ty thiết kế nội thất. lúc , gọi điện đến, e rằng chuyện gì đó.

 

Vệ Miên tờ giấy ghi bát tự của hai , cúi đầu bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, khẽ thở dài.

 

Có những lời cô thật sự nên thế nào. Một cuộc hôn nhân mà rõ ràng thể hạnh phúc, thì rốt cuộc là nên kết hợp nên kết hợp đây?

 

dối, nhưng nếu thật thì e rằng chẳng mấy ai .

 

Kim Chí Linh lúc cũng cảm thấy điều bất , nụ mặt cô chợt nhạt đôi chút.

 

“Miên Miên, gì em cứ thẳng . Cô Hác là , giấu giếm cả. Nếu em ngại thì để cô . Rốt cuộc là chuyện gì ? Hai họ vấn đề gì ? Không hợp ?”

 

Vệ Miên gật đầu.

 

“Em sẽ dùng những thuật ngữ quá chuyên môn. Nói đơn giản thì chỉ một điều: hai thể ở bên lâu dài. Ngay cả bây giờ, bạn trai cô cũng đang giấu cô một chuyện — đó thật lòng trong tình cảm.”

 

“Nếu cố chấp kết hôn, chuyện sớm muộn cũng sẽ vỡ lở vài năm. Đến lúc đó, cô Hác e rằng chẳng còn cuộc hôn nhân — ngoài một bệnh.”

 

“Cũng bệnh nan y, chỉ là điều trị trong thời gian dài.”

 

“Người đàn ông đó dường như còn ham mê cờ bạc. Số tiền thua lớn, nhưng tích cũng chẳng ít, mà quan trọng là khó dứt bỏ thói quen .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-241-cho-con-co-the-bo-duoc-thoi-an-phan-sao.html.]

 

Nụ mặt Kim Chí Linh biến mất. Nghĩ đến lời Vệ Miên — Phạm Tiểu Cương chung thủy trong tình cảm?

 

Câu còn đoán ? Rõ ràng là Phạm Tiểu Cương phụ nữ khác bên ngoài!

 

Hơn nữa, chuyện đó còn xảy khi kết hôn. Hai mới yêu ba năm thôi, mà dám phản bội.

 

Sau khi kết hôn thì ? Chó thể bỏ thói quen ăn phân ?

 

Kim Chí Linh thật sự tin nổi — còn thêm tật cờ b.ạ.c nữa!

 

“Vậy cách nào tìm phụ nữ đó ?”

 

Vệ Miên nhướng mày: “Có thể tìm . nữa?”

 

Kim Chí Linh im lặng.

 

, bắt thì chứ?

 

Ai thể đảm bảo rằng một sẽ hai, hai sẽ ba? Huống hồ, còn kết hôn bắt gian, kết hôn để gì? Để cả đời cứ chạy bắt gian ?

 

Còn chuyện Hác Đình Đình sẽ mang bệnh khi ly hôn — đó rốt cuộc là bệnh gì?

 

Bệnh vì tức giận mà ư? Kim Chí Linh luôn cảm thấy chuyện đơn giản như .

 

Đợi đến khi Hác Đình Đình cúp điện thoại, cô liền thấy bạn của đang mặt mày u ám, trông rõ là đang bực bội.

 

“Sao ?”

 

liếc Vệ Miên một cái.

 

Kim Chí Linh cố trấn tĩnh, khẽ ho một tiếng: “Không .”

 

lời dứt, cô thấy hối hận. Không thế nào , chuyện rõ ràng là nghiêm trọng đến thế cơ mà.

 

Kim Chí Linh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hác Đình Đình — trong khoảnh khắc , cô khỏi né tránh.

 

“Đình Đình, nãy Vệ Miên xem giúp mấy ngày để kết hôn, nhưng… mấy ngày đó đều lý tưởng lắm.”

 

Hác Đình Đình sững . “Đều ?”

 

Trên tờ giấy của cô ghi đến ba ngày cơ mà, ngày nào ư?

 

Trong khoảnh khắc , Kim Chí Linh nghĩ nhiều. Cô tin rằng, nếu Vệ Miên Phạm Tiểu Cương bên ngoài đàng hoàng, thì chắc chắn là thật.

 

Cô nghĩ, lẽ nên để ý nhiều hơn một chút, nhất là tìm cách để Hác Đình Đình bắt gặp tận mắt. Dù cú sốc lớn, thì ít cũng là bắt gian cả đôi.

 

nhớ đến tính cách của Hác Đình Đình — phụ nữ chịu nổi một hạt cát trong mắt, luôn là mạnh mẽ và chu hơn trong hai . Nghĩ , chi bằng thẳng còn hơn.

 

Kim Chí Linh khẽ thở dài. Khi cô Hác Đình Đình, ánh mắt khác hẳn so với ban nãy — trĩu nặng, nhưng kiên quyết.

 

“Đình Đình, …”

 

Hác Đình Đình cô, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác bất an. Cô nên gì, cũng đủ can đảm để hết .

 

khỏi liếc sang Vệ Miên, ánh mắt cầu cứu.

 

Vệ Miên cũng tò mò về chuyện Phạm Tiểu Cương ngoại tình; cô chăm chú khuôn mặt Hác Đình Đình thầm niệm chú pháp trong lòng.

 

Khi chữ cuối cùng niệm xong, bỗng đầu Hác Đình Đình hiện lên một làn sương trắng. Một lát , sương tan bớt và khung cảnh mà Vệ Miên thấy dần xuất hiện.

 

...

 

Trong căn hộ hai phòng ngủ cũ kỹ, Hác Đình Đình đang bàn, miệt mài chấm bài tập.

 

Đột nhiên, cửa phòng ngủ đẩy mở. Hác Đình Đình ngẩng đầu, giọng cô mang theo chút khó chịu:

"Đã bao nhiêu , lúc chấm bài tập đừng phiền."

 

Mỗi khi chấm bài là lúc cô dễ nổi cáu nhất, nhất là khi đang sửa bài kiểm tra tháng cho “học sinh cá biệt” một của lớp. Bài đúng là một mớ lộn xộn, đầy đến mức khiến cô phát bực.

 

Thực sự huyết áp cô tăng vọt — cô chỉ tìm đó để cho một trận đ.á.n.h trò.

 

Phạm Tiểu Cương để tâm đến giọng điệu khó chịu của Hác Đình Đình.

 

Anh xuống mép giường, giọng ôn tồn như đang dỗ dành:

 

“Anh với em bao nhiêu , đừng quá coi trọng điểm của bọn nhỏ. Bố còn chẳng lo, em giáo viên chủ nhiệm thì gì mà bận tâm đến thế?”

Loading...