Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 269: Sững sờ
Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:29:33
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Oánh Oánh cảm nhận lồng n.g.ự.c cường tráng của đàn ông phía , tuyệt vọng với tình cảnh sắp tới của .
Thậm chí cô còn dập tắt ý định phản kháng, cảm thấy dù phản kháng e rằng cũng thành công.
Lúc cô sợ hãi tột độ, chỉ run rẩy khắp .
Ngay cả khi buông cô , Đàm Oánh Oánh cũng sợ đến mức tay chân mềm nhũn, vững, thở hỗn loạn.
Cả cô run rẩy, trong đầu trống rỗng — dù chạy, đôi chân cũng chẳng theo.
Trong lòng cô tràn ngập tuyệt vọng, hối hận đến mức .
Cô hối hận vì tối nay bảo tài xế dừng xe sớm, càng hối hận vì chỉ vì một cốc sữa mà xuống xe giữa đêm.
Buổi tối uống một ngụm đó thì c.h.ế.t chứ?
Giữa cơn hoảng loạn, hiểu trong đầu cô chợt vang lên giọng của học tỷ Vệ Miên:
“Hôm nay bên ngoài yên , tối nên về ký túc xá sớm.”
Tại cô lời chứ, huhu, tại !
Người đàn ông cũng nhận thấy sự đổi của Đàm Oánh Oánh, trong lòng vô cùng hài lòng, giống như một thợ săn sắp thưởng thức món ăn tay.
Động tác cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.
"Em yên tâm, nếu ngoan ngoãn sẽ chỉ một ."
Giọng đàn ông khàn khàn, thô ráp vang lên bên tai Đàm Oánh Oánh.
Đáp chỉ tiếng "huhu" của Đàm Oánh Oánh.
Người đàn ông cảm thấy dùng một tay mò mẫm đủ , buông tay đang bịt miệng cô , nhưng nếu thực sự buông , sợ cô la hét.
Lúc đó nếu thu hút ngoài đến, e rằng sẽ gặp rắc rối!
"Anh buông em , nhưng em lên tiếng, nếu ..."
Giọng đàn ông dừng ở đây, một lúc lâu mới như thể nghiến răng mấy chữ, "Anh sẽ khiến em thấy mặt trời ngày mai."
Đàm Oánh Oánh sợ đến mức cứng đờ, dám phát tiếng nào, chỉ run rẩy gật đầu, nước mắt tràn xuống ngừng.
Đợi đến khi đàn ông buông cô , Đàm Oánh Oánh quả thực hét, đang định thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng "huhu".
Người đàn ông tức giận, "— Mẹ nó, tao bảo mày lên tiếng mà mày còn dám , câm miệng!"
"Huhu"
"Tao bảo mày câm miệng!"
Người đàn ông thấy xong con nhỏ vẫn , ngay cả đ.á.n.h cũng vô ích, ngược còn to hơn.
Cả đời ghét nhất , lúc chút hứng thú nảy sinh cũng dập tắt.
Không còn giữ bình tĩnh nữa, trong lòng tràn đầy bực bội, dứt khoát đè Đàm Oánh Oánh tường, “bốp! bốp! bốp!” — liên tiếp mấy cái tát vang dội.
Người đàn ông hình cao lớn, sức lực mạnh mẽ, những cái tát giáng xuống khiến khuôn mặt Đàm Oánh Oánh sưng vù, chẳng khác nào đầu heo.
Ngay cả như vẫn hả giận, nghĩ chơi nữa, dứt khoát xé rách bộ quần áo vốn mỏng manh Đàm Oánh Oánh.
"Mặc ít như chẳng là ngoài quyến rũ ? Tao kéo mày đây là nể mặt mày đấy!"
"Nếu hầu hạ tao, thì miếng vải che cũng cần giữ !"
"Tao dứt khoát lột sạch mày, xem lát nữa mày dám phát S với qua đường !"
Trên Đàm Oánh Oánh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, bên trong thậm chí mặc áo n.g.ự.c mà chỉ dán miếng dán ngực.
Điều đó càng khiến đàn ông cho rằng cô cố tình ăn mặc khêu gợi, nửa đêm ngoài để quyến rũ khác.
Chiếc váy jean ngắn bó sát ở nửa cũng xé rách, thành trong tình cảnh như , dù bảo , Đàm Oánh Oánh cũng dám rời nữa.
Lúc , cô gần như còn mảnh vải che .
"Huhu"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-269-sung-so.html.]
Đàm Oánh Oánh to hơn.
Người đàn ông , cơn giận bốc lên. Hắn đang định giơ tay tát thì đột nhiên thấy tiếng chuyện vọng từ ngoài con hẻm.
Nghe giọng vẻ chỉ một , lập tức thu tay , chạy về phía đầu hẻm bên ,
Chỉ để Đàm Oánh Oánh gần như trần truồng đó, run rẩy giữa màn đêm.
Bốn nam sinh của ký túc xá 104 tối nay hẹn quán net chơi game, chơi xong rủ ăn đêm, đến giờ mới lững thững bộ về trường.
Ký túc xá nam khác với ký túc xá nữ, mấy phòng ở tầng một lan can, nên buổi tối về muộn cũng thể trèo từ cửa sổ.
“Tối nay món cổ vịt ngon thật đấy! Lần chúng , vẫn giữ quy tắc cũ — ai thua thì đó đãi!”
Một nam sinh mặc áo phông trắng nhai , vẫn còn tấm tắc khen món cổ vịt khiến nhớ mãi quên.
Một nam sinh mặc áo đen thì bĩu môi:
“Không lẽ thua mãi ? Cứ chờ xem, nhất định sẽ thắng cho mà coi!”
“Cậu hả? Thôi ! Cậu thua bao nhiêu , nhắc thì chắc tưởng quên hết chứ!”
“ đó, lão Tam, vị trí hạng chót dường như sinh là dành riêng cho luôn đấy!”
“Vậy… cũng cố mà hạng chót nữa chứ!”
Bốn ầm ĩ, chẳng mấy chốc bước khu vực tối om, nơi đèn đường.
Đột nhiên, nam sinh mặc áo phông trắng phát hiện mặt đất một vật phát sáng. Anh bước nhanh vài bước, cúi xuống kỹ thì nhận đó là một chiếc điện thoại, đèn pin của nó vẫn đang bật.
Anh nhặt lên, lật xem, thấy hình nền là ảnh một cô gái trông dễ thương.
“Điện thoại ai rơi thế nhỉ?”
Nam sinh áo đen cũng bước đến, cầm lấy điện thoại xem qua :
“Không chừng xảy chuyện gì . Bật đèn pin giữa đêm thế , chắc là để soi đường. Hay là chúng tìm quanh đây xem , lỡ chuyện gì thật thì nguy.”
Ba còn đều gật đầu đồng ý. Thế là cả bốn cùng bật đèn pin điện thoại của , tản tìm kiếm về bốn hướng khác .
Lúc , Đàm Oánh Oánh đang co trong con hẻm tối, hai tay run rẩy cố bịt chặt miệng .
Cô sợ chỉ cần phát một chút tiếng động thôi cũng sẽ khiến chú ý, mà như thì họ nhất định sẽ thấy cảnh cô trần truồng.
Nghe giọng bên ngoài, dường như đều là sinh viên cùng trường. Nếu họ thấy, truyền miệng ngoài… cô còn giấu mặt nữa?
Nghĩ đến đó, Đàm Oánh Oánh càng run rẩy, càng cố bịt chặt miệng hơn, sợ rằng chỉ cần buông tay, tiếng nức nở sẽ bật kìm .
“Ở đây một con hẻm! xem thử, ai bên gì thì theo !”
“Được!”
Trớ trêu , về hướng chính là nam sinh mặc áo phông trắng.
Anh bước con hẻm bao lâu thấy mấy mảnh quần áo xé rách vương mặt đất.
“Đại ca! Lão Tam! Lão Tứ! Mau đây, ở đây chuyện !” — nam sinh áo phông trắng hô lớn.
Ba còn thấy liền vội vàng chạy đến. Trong đó, nam sinh áo đen — lão Tam — tuy chơi game “thảm”, nhưng là điềm tĩnh và cẩn thận nhất nhóm.
“Nhìn tình hình … lẽ thật sự cô gái ở đây. Chúng tiếp tục tìm phía !” — lão Tam cau mày .
Lúc , cả bốn đều quên luôn chuyện về ký túc xá. Trong đầu họ chỉ nghĩ: nếu chậm một bước, cô gái nào đó đang gặp nạn.
Còn Đàm Oánh Oánh thì đang co ro trốn một thùng rác lớn — đúng ngay chỗ mà ánh sáng từ đèn pin của họ chiếu tới.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, Đàm Oánh Oánh cuối cùng cũng thể kìm nữa, buông tay đang bịt miệng , giọng run rẩy bật thành tiếng nức nở:
“Huhu… các đừng đây… đừng qua đây mà… huhu…”
Nghe thấy tiếng yếu ớt của một cô gái, mấy nam sinh lập tức càng thêm sốt ruột, vội chạy nhanh về hướng phát âm thanh.
Bốn cùng cầm điện thoại, ánh sáng từ bốn chiếc đèn pin chiếu rọi khiến cả con hẻm nhỏ sáng rực như ban ngày.
Đến khi họ thấy bóng đang co thùng rác, cả bốn đều sững, ngẩn ngơ nên lời.