Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 273: Ánh sáng màu trắng
Cập nhật lúc: 2025-10-21 15:07:55
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vệ Miên khẽ thở dài.
“Cháu khuyên cô, nên đổi cách đối xử với con trai … hoặc đúng hơn là đổi cách nhận về những lý thuyết giai cấp mà cô vẫn tin tưởng bấy lâu.”
“Con trai cô, từ nhỏ đến lớn, luôn buộc tiếp thu những quan niệm đó. Cô cũng kiên trì dạy dỗ nó suốt bao năm, nhưng thực tế là nó hề xem tiền đồ cảnh gia đình điều kiện để chọn bạn bè. Bản tính của nó vốn như cô nghĩ.”
“Nếu cô cứ tiếp tục như — đuổi hết những xung quanh nó, bắt nó sống trong cô độc — thì điều đó chẳng mang lợi ích gì cho sự phát triển của nó cả.”
“Bây giờ nó mới chỉ nghiệp cấp ba. Sau còn học đại học, bước xã hội. Vậy mà cô chỉ tay năm ngón, quyết định nó mối quan hệ, cho nó chút cơ hội nào để tự lựa chọn.”
“Trong mắt cô, đó là vì cho con, nó đỡ đường vòng. thực tế, cô đang dần xóa bỏ nhân cách của nó — bắt nó lớn lên theo hình mẫu mà cô mong .”
“Vấn đề là, hình mẫu đó điều cho nó. Cô chỉ nó trở thành mà cô từng khao khát trở thành, hoặc là mà cô bao giờ thể trở thành.”
“Làm như … chẳng lợi gì cho cả cô lẫn nó. Cái mà cô tự cho là , cuối cùng sẽ biến thành xiềng xích. Rồi sẽ đến lúc, nó thể thở nổi áp lực — và khi đó, tất cả những gì cô … sẽ mất . Cả , cả tình .”
Theo tướng mạo của Hoàng Yến, bà mang mệnh cô độc đến già.
Sự cô độc chỉ vì chồng, mà chủ yếu đến từ con cái.
Đến trung niên, bà sẽ mất con. Sau đó, chồng cũng rời bỏ.
Bà sẽ sống trong dằn vặt, suốt đời thể tha thứ cho bản vì khiến đứa con duy nhất .
Không nguồn thu nhập, bà chỉ còn cách lang thang nhặt rác mưu sinh.
Bệnh tật ập đến, nhưng tiền chữa trị — và cuối cùng, c.h.ế.t trong một mùa đông lạnh lẽo, cô độc đến thở cuối cùng.
Hoàng Yến đến đây, mặt mày sa sầm.
Một con bé trẻ tuổi dám cô độc, dám phán lời dữ với ?
Sự kinh hãi ban đầu nhanh chóng thế bởi cơn giận dữ.
Bà thu vẻ bối rối, giọng đanh , ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.
“Cái gì mà cô độc đến già? con trai, thể cô độc ?”
“ cô , cô gái nhỏ, đừng mở miệng năng xa. Ai cô cũng phán là cô độc đến già ? Cô ‘cô độc đến già’ nghĩa là gì mà bừa thế hả?”
“ cho cô , chồng, chồng là giáo sư đại học. Nhà cửa đàng hoàng, con trai ngoan ngoãn — nó chắc chắn sẽ nuôi lúc về già. Cô cô độc đến già, cô đang nguyền rủa ?”
“ thấy cô chẳng chuyện nhà ở , chạy đến đây bịa đặt, mấy lời xem bói vớ vẩn! Thật đúng là nhảm!”
Hoàng Yến nghĩ, Vệ Miên chắc chắn là bệnh. Gia đình bà hạnh phúc, mỹ mãn, thể nào hơn .
Sau , khi con trai thi đậu Thanh Đại, chỉ cần bà đốc thúc mỗi ngày, nghiệp ắt sẽ tìm một công việc định, tương lai sáng sủa.
Đến lúc đó, bà thể an nhàn hưởng phúc, thậm chí còn thể tìm cho con một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn, sinh con. Cuộc đời bà xem như trọn vẹn.
tất cả những điều đều dựa tiền đề rằng con trai khi Thanh Đại vẫn tiếp tục nỗ lực. Nếu nó lơ là, buông thả, chuyện thể rẽ sang một hướng thể lường .
Vì , Hoàng Yến quyết định: đợi đến khi con trai khai giảng, bà sẽ xin nghỉ việc, cùng nó lên Kinh đô để tiện giám sát, đốc thúc việc học.
Ý định thật bà ấp ủ từ lâu, chỉ là từng với con trai. Những lời Vệ Miên như một cái gai cắm sâu lòng, khiến bà dứt khoát đưa kế hoạch thành hiện thực.
Thế nhưng, Vệ Miên trúng tim đen nhiều chuyện như , bà vẫn khỏi dè chừng, liền vội vàng kéo con trai về nhà.
Con trai của Hoàng Yến tên là Diêu Minh Viễn. Từ nãy đến giờ, vẫn lặng lẽ một bên, im lặng và Vệ Miên chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-273-anh-sang-mau-trang.html.]
Ban đầu, cảm xúc gì. đến khi thấy lý thuyết của cô — rằng đang dùng cách sai lầm để nuôi dạy — trong lòng hiểu dấy lên một cơn xúc động mạnh mẽ.
Cảm xúc đến đột ngột, báo , như một dòng nước ngầm trào dâng từ tận đáy lòng, xộc thẳng lên khóe mắt khiến kịp ngăn .
Diêu Minh Viễn vội cúi đầu. Thấy giọt nước mắt rơi xuống nền đất, c.ắ.n chặt môi, cố gắng đè nén cảm xúc xuống.
Tuyệt đối thể để thấy — nếu , bà chắc chắn sẽ cho phép.
Từ khi Diêu Minh Viễn còn ký ức, luôn tỏ khó chịu mỗi khi . Trong lời bà, “đàn ông thể đổ máu, nhưng đổ lệ”.
Kể cả khi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng tuân theo quy tắc đó. Bằng , sẽ bà châm chọc là “giống con gái”.
Mãi đến khi gắng gượng kiềm nén cảm xúc hỗn loạn , thì kéo .
Bước chân Hoàng Yến nhanh, như thể Vệ Miên là một con thú dữ, chỉ cần chậm một nhịp thôi là sẽ cô đuổi kịp.
Chỉ trong vài thở, hai con hơn mười mét. Và đúng lúc , Diêu Minh Viễn nhịn nữa — lặng lẽ đầu, về phía Vệ Miên.
Cô gái trò chuyện khi nãy vẫn yên tại chỗ, lặng lẽ theo họ.
Dù cách khá xa, Diêu Minh Viễn vẫn cảm nhận ánh mắt — đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như mặt nước hồ, đang dõi thẳng về phía .
Không thể cảm xúc trong ánh đó, nhưng , tận sâu trong lòng, đang ơn cô vì những lời .
Diêu Minh Viễn mím môi, nở một nụ nhẹ — trong đó vị chua xót, xen chút nhẹ nhõm — hướng về phía Vệ Miên.
Môi Vệ Miên khẽ động. Cô thật sự nỡ một bé ngoan ngoãn như hủy hoại chỉ vì sự cố chấp của .
Cậu bé … nếu thể sống sót, tương lai nhất định sẽ tầm thường.
“Thôi, coi như việc thiện .”
Nghĩ , Vệ Miên bỗng giơ tay, kết thành một thủ ấn phức tạp, hướng về phía bóng lưng đang xa dần của Hoàng Yến.
Sau đó, một chuyện mà nhiều năm , Diêu Minh Viễn vẫn cảm thấy thể tin nổi — xảy .
Cậu tận mắt thấy: một luồng ánh sáng trắng mờ ảo xuất hiện giữa trung, lượn vòng vài như thể đang tìm mục tiêu, bất ngờ lao thẳng về phía .
“Mẹ—!”
Diêu Minh Viễn theo phản xạ vươn tay định kéo bà sang một bên.
còn kịp chạm tới, tốc độ của luồng sáng nhanh hơn gấp bội — trong chớp mắt, nó xuyên qua khí, biến mất ngay .
“Mày gì thế hả? Giật tao hết hồn!”
Hoàng Yến đầu , thấy con trai đang trừng mắt về phía , tưởng nó vẫn còn để tâm đến Vệ Miên, liền tỏ vẻ vui.
“Mày cái gì mà ? Loại con gái nhỏ chỉ ba hoa, lừa — chẳng ai là . Sau tránh xa những đứa như , đừng tưởng xinh là !”
Nói đến cô gái , Hoàng Yến kìm , lẩm bẩm thêm vài câu.
“Còn nữa, tao cho mày , dù mày sắp đại học , tao vẫn đồng ý cho mày hẹn hò. Đại học là chỗ để yêu đương, nhiệm vụ hàng đầu của mày bây giờ là học tập. Chỉ khi học hành trò, thành tựu nhất định , mới những cô gái để mày chọn lựa!”
“Nếu thì mày xem, bây giờ là những đứa chẳng gì. Con trai tao trai, năng lực xuất chúng hơn — đến lúc đó còn lo ai theo đuổi chắc? Tao chỉ sợ lúc nhiều cô gái nhỏ vây quanh quá, mày hoa mắt, chẳng chọn ai!”
Nghĩ đến cảnh tương lai con trai bao cô gái vây quanh, tranh lấy lòng chỉ để cơ hội hẹn hò, Hoàng Yến cuối cùng cũng bớt căng thẳng. Biểu cảm gương mặt bà dần thả lỏng, thậm chí còn hiện lên một tia tự đắc mơ hồ.