Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 335: Cô cháu gái lớn đáng tin cậy
Cập nhật lúc: 2025-10-26 12:56:49
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên tưởng đến luồng quỷ khí nhàn nhạt cô , Vệ Miên khẽ chớp mắt:
“Mơ thấy gì ?”
Miêu Thi Lan nhíu mày nhớ :
“Hầu hết là những chuyện hồi nhỏ bà dẫn tớ chơi. Như là lên núi đào rau rừng, xuống sông bắt cá, bắt chuột trong vườn rau, hái táo cây nữa.”
“Mơ thấy mấy ?”
“Nhiều lắm . Sáng nay tớ còn nghĩ , cộng chắc cũng bảy tám . Gần đây tần suất khá cao. Tớ đoán lẽ do áp lực học tập lớn quá, nên mới mơ về những ngày vô tư hồi nhỏ. Tiếc là bà ngoại tớ mất vì nhồi m.á.u cơ tim, lúc đó tớ mới học lớp sáu thôi.”
Lúc Miêu Thi Lan buồn, nhiều năm trôi qua vẫn thỉnh thoảng mơ thấy bà ngoại — coi như một sự an ủi.
Mấy đầu mơ thấy còn vui, dù mơ cả đêm mệt rã rời cũng vẫn thấy vui. gần đây, cô còn cảm giác đó nữa.
Hai chuyện xảy cùng lúc, mà bây giờ việc ôn thi của cô mới là quan trọng nhất — còn chuyện mơ mộng , tạm thời nên gác sang một bên.
Vệ Miên trầm ngâm một lúc. Liên tục mơ thấy cùng một trong thời gian ngắn, mà nội dung giấc mơ gần giống — cộng thêm luồng quỷ khí nhàn nhạt Miêu Thi Lan — điều đó khiến cô thể suy nghĩ sâu hơn.
“Vậy bà ngoại gì với ? Có… yêu cầu gì chẳng hạn?”
Đôi mắt vốn híp của Miêu Thi Lan lập tức mở to. Câu hỏi khiến cô chợt rùng , vì bỗng nhớ đến sự khác biệt của đang đối diện.
“Yêu cầu?”
Cô rợn . Ban đầu để ý, nhưng nghĩ kỹ — hình như đúng là !
“Ừ, ví dụ như… đối phương thứ gì đó.”
Miêu Thi Lan cau mày nhớ , giọng mang chút do dự:
“Bà hình như với tớ… bảo tớ mua cho bà cái điện thoại?”
Phùng Tĩnh há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức cằm suýt rơi xuống khay cơm. Cô hết Miêu Thi Lan liếc sang Vệ Miên, trong đầu mơ hồ linh cảm rằng câu chuyện sắp theo một hướng kỳ quái mà cô theo kịp.
Ừm… thôi thì im lặng hóng hớt .
Vệ Miên bình thản :
“Vậy bảo dì theo là .”
Miêu Thi Lan xong, trong lòng càng thấy rờn rợn. Lúc cơm cũng chẳng nuốt nổi, cơn buồn ngủ dọa bay biến.
“ mà… mua điện thoại đưa cho bà ngoại tớ ?”
Phùng Tĩnh lập tức chen , giọng chắc nịch như từng kinh nghiệm:
“Thì đốt cho bà chứ còn gì! Giống như đốt vàng mã thôi, đốt là bà nhận mà.”
Miêu Thi Lan càng càng hoang mang:
“Vậy mua loại điện thoại nào để đốt đây? Tớ bà thích loại nào… lỡ bà thích thì ?”
Vệ Miên lúc cũng ăn xong, cô lấy khăn giấy lau miệng, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như thường:
“Nếu chắc bà thích loại nào, thì đốt nhiều loại, gửi hết qua đó để bà tự chọn. Ngoài , nhớ đốt thêm nhiều vàng mã. Nếu những thứ bà đều ý, thì để bà tự mua ở bên đó.”
“...Mua bên đó? Bên đó cũng bán điện thoại ?”
xong, Miêu Thi Lan khựng . Nghĩ kỹ một chút, nếu “bên đó” cũng hình thành một thế giới riêng như “bên ”, thì nhận đồ hiếu kính của con cháu nhiều đến mức dùng hết, mang bán — hình như cũng chẳng là chuyện thể.
Vệ Miên dặn dò thêm vài điều cần chú ý khi đốt vàng mã, đó mấy mới rời khỏi căn tin.
Miêu Thi Lan lúc thể yên nữa. Vừa khỏi cửa, cô liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho , kể bộ sự việc .
Nghe xong, Miêu bật ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-lai-ngoi-via-he-boi-toan/chuong-335-co-chau-gai-lon-dang-tin-cay.html.]
“Sao chuyện đòi điện thoại chứ? Bà ngoại con lúc còn sống còn chẳng dùng, chẳng lẽ khi mất học ? Con thì ngày nào cũng lo học hành tử tế, cứ nghĩ mấy chuyện linh tinh gì. Hơn nữa, là con gái ruột của bà mà còn từng mơ thấy, con lấy gì mà mơ ?”
Miêu Thi Lan còn định thêm, nhưng đầu bên bỗng vang lên tiếng “hoan nghênh quý khách”.
“Thôi Lan Lan, lát nữa tiếp nhé, bên khách .”
Nói xong, bà dứt khoát cúp máy, cho cô cơ hội phản ứng.
Miêu Thi Lan tức đến mức khoa tay múa chân mấy cái trong khí. Thật là! Không chịu tin lời cô , đúng là tức c.h.ế.t !
Miêu Thi Lan quyết định buổi tối ăn cơm sẽ tiếp tục gọi cho , thuyết phục bà chuyện trong hôm nay.
Nói cũng trùng hợp, vị khách bước là khách quen, xách một túi giấy vàng, gọi vài món vịt nhờ gói mang về.
"Anh thế?" Miêu cân miếng vịt trò chuyện với .
Khách quen xách túi giấy vàng trong tay trả lời: "Ngày mai là ngày giỗ , định qua thắp hương cho bà."
Nghe đốt vàng mã, Miêu bỗng nhớ đến lời con gái , thế là bà kể chuyện cho vị khách .
Người đó xong vội : "Vậy cô còn mau thuận theo ý cụ, đốt ngay mấy cái điện thoại đời mới nhất cho cụ ."
Mẹ Miêu lắp bắp: "… nhưng bà lúc còn sống còn dùng mà!"
"Qua đó thì học thôi," khách bảo. "Thời đại nào , chắc chắn ai cũng một cái. Dù cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, cô cứ đốt nhiều cái qua đó, xem tác dụng thì ngay!"
Mẹ Miêu lơ mơ, cảm ơn khách quen xong thì càng nghĩ càng thấy chuyện đơn giản, dứt khoát gọi điện cho bố Miêu. Kết quả là bên cũng hề do dự, bảo bà mau theo.
Lúc Miêu mới thật sự coi trọng, nhờ trông coi cửa hàng tự chạy đến tiệm bán đồ giấy để mua đồ.
Nghĩ bụng đừng chỉ mua mỗi điện thoại, bà liền mua thêm đủ loại đồ gia dụng mà thể nghĩ , tối hôm đó đốt chung cho cụ, tiện thể còn đốt thêm ít tiền.
Về nhà, Miêu rửa mặt ngủ, cả đêm yên bình, hề mơ thấy gì.
Còn Miêu Thi Lan ở tận Thanh Bình thì khác. Cô vốn định buổi chiều gọi điện cho để khuyên nhủ, nhưng đó chạy thư viện sách quên mất, mãi đến lúc sắp ngủ mới nhớ .
Gọi điện qua thì bố Miêu Miêu ngủ từ lâu, cô chỉ đành đợi đến ngày mai.
Chưa đến mười giờ, Miêu Thi Lan buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, cô liên tục ngáp mấy cái, dứt khoát rửa mặt, leo thẳng lên giường ngủ.
Dường như mới ngủ, dường như ngủ lâu, Miêu Thi Lan lơ mơ thấy trở về căn nhà bà ngoại, nơi cô từng sống hồi nhỏ.
Bà ngoại vẫn như ngày đó, tóc bạc trắng, nụ hiền hậu, ở cổng nhà chờ đón cô.
Đợi Miêu Thi Lan đến gần, cô mới phát hiện cụ đang đợi — mà là đang chơi điện thoại.
Thấy Miêu Thi Lan đến, cụ lập tức tươi vẫy tay với cô.
“Lan Lan, mau đây. Cái chỗ bấm thế? Ván bà chơi mấy mà vẫn qua , con mau giúp bà xem.”
Miêu Thi Lan thần sắc lơ mơ, nghi ngờ kiểu “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy” . Nếu , mơ thấy bà ngoại chơi điện thoại chứ?
Hơn nữa, màn hình điện thoại đó là gì… hóa là game 《Bảo vệ cá sấu con》 mà bạn cùng phòng cô cũng đang chơi?
Bà ngoại từ bao giờ sành điệu như ? Còn chơi game nữa? Rõ ràng đây ngay cả TV cũng chỉnh.
Nghĩ , cô vẫn ngoan ngoãn đến giúp vượt qua màn chơi. Vừa , màn cô bạn cùng phòng nhắc đến cách giải mạng, dễ dàng vượt qua.
Cụ lập tức vui vẻ:
“Con xem , sinh viên đại học đúng là khác hẳn! Màn bà chơi nửa tiếng mà qua . Bảo mấy thứ công nghệ cao vẫn nhờ lũ trẻ các con. Cháu gái lớn của bà đáng tin cậy hơn con nhiều!”