Nguyễn Như Mạn liếc  cô,  ngờ cô  đón nhận hôn ước của bậc trưởng bối một cách dễ dàng như , nhưng nghĩ , từ khi Giang Hoài Tuyết về  Đế Kinh đến giờ,   cô  thể  nhiều về nhà họ Tạ.
 
Nhân vật từng nắm quyền của nhà Tạ thường ít xuất hiện, Nguyễn Như Mạn  từng gặp nhưng đoán  lẽ ngoại hình   gì,  thì  một  đàn ông trẻ   thích xuất hiện  công chúng?
 
Trong lòng cô  đắc ý, cho dù Giang Hoài Tuyết  bản lĩnh đặc biệt cũng thế thôi, cuối cùng vẫn  lấy một     sắp chết.
 
Còn cuộc đời cô  thì khác, ngày quan trọng và hạnh phúc nhất đời sắp đến.
 
Hai bên gia đình  định , rằng sinh nhật mười tám tuổi của cô   cuối tháng  cũng sẽ là ngày đính hôn với Tạ Hiên.
 
Nghĩ đến Tạ Hiên, gương mặt cô  đỏ ửng, lộ vẻ  hổ ngọt ngào.
 
Tạ Hiên  trai, tuy bận rộn ít  thời gian ở bên cô , nhưng     tiếc tiền, những dịp lễ lớn nhỏ đều  quà tặng, khiến cô  nổi bật trong giới thượng lưu.
 
Anh  thường lui tới những nơi cao cấp hơn, vì    bao nhiêu  ghen tị khi thấy cô  là bạn gái của  .
 
Cô    thể hình dung  rằng  ngày đính hôn,   sẽ trầm trồ  sự vinh quang và hạnh phúc của cô .
 
Thiệp mời  phát trong tuần , đến lúc đó, khán phòng ngập tràn quý khách, giới thượng lưu Đế Kinh sẽ cùng  chứng kiến khoảnh khắc của cô .
 
Quả nhiên,  Nguyễn cũng : “Hoài Tuyết, suýt nữa  quên, cuối tháng là tiệc đính hôn của Mạn Mạn và Tạ Hiên, lễ phục và trang sức của    xong, con mới về nên  kịp đặt may, để hôm nào  tiệm chọn bộ ưng ý nhé, trang sức cũng  thể chọn món con thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-34.html.]
 
Bà   xong chợt nhớ , Giang Hoài Tuyết  như Nguyễn Như Mạn, lớn lên trong giới thượng lưu nên  quen dự tiệc tùng, giao tiếp, nên nhẹ nhàng gợi ý: “Tiệc đính hôn tổ chức ở khách sạn Thiên Sơn, nhà   đặt ba tầng. Nếu đến lúc đó con  quen ồn ào thì chỉ cần xuất hiện một lát  lên tầng nghỉ ngơi.”
 
Nguyễn Như Mạn ngạc nhiên vui sướng: “Nhà   đặt ba tầng ạ?”
 
“Chứ  nữa, tiểu tổ tông.” Mẹ Nguyễn chọc chọc mũi cô : “Đều là khách quý cả,  đồ, dặm phấn, nghỉ ngơi, cái gì cũng  chuẩn  cho chu đáo.”
 
Nguyễn Như Mạn  nũng: “Mẹ thật .”
 
Cô   sang Giang Hoài Tuyết,  dịu dàng: “Chị Hoài Tuyết, chắc chị    đến khách sạn Thiên Sơn nhỉ? Đây là khách sạn cao cấp của tập đoàn Thiên Sơn, chỉ phục vụ cho giới thượng lưu thôi đấy.”
 
Khi  đến “giới thượng lưu”, giọng cô  nhấn mạnh thêm.
 
“Khách sạn ,   phòng bình dân nhất cũng  giá năm vạn. Sảnh chính của khách sạn dùng đến 32 tấn vàng và vô  ngọc trai, pha lê.”
 
“Sảnh tiệc chúng  thuê là cấp thứ hai, cấp một là để đón tiếp quan chức, lãnh đạo cấp cao.”
 
Gương mặt cô  ngập tràn niềm vui  che giấu, nhưng  giả vờ tiếc nuối : “Nếu nhà  ở Tân Đô thì  quá, lúc đó  thể dùng khách sạn Thiên Sơn bên Tân Đô ,   khách sạn bên đó còn  cả bãi biển riêng, khách sạn Đế Kinh  do diện tích  hạn nên chỉ  suối nước nóng thôi.”
 
Tân Đô là trung tâm tài chính trong nước, trụ sở chính của tập đoàn Thiên Sơn cũng đặt tại đó, và khách sạn Thiên Sơn xa hoa nhất cũng xây tại đó.