Tống Tuấn Lương thả lỏng, đáp: “Ồ,  là của vị hôn… đợi , vị gì?!”
 
Anh  bỗng nhiên cao giọng: “Vị! Hôn! Phu!”
 
Tống Tuấn Lương như một nông dân phát hiện  cây cải trắng nhà    lợn gặm, tức đến mức mặt đỏ bừng, quên mất  đang ở hành lang của nhà hàng.
 
“Vị hôn phu?”
 
“Ai? Con cóc nào dám mơ ăn thịt thiên nga, hừ! Hừ!!”
 
Giang Hoài Tuyết  giọng  của    cho giật ,  đưa điện thoại  xa tai một chút.
 
Cô thắc mắc: “Anh kích động gì thế? Nhìn  cứ như  bố già sắp gả con gái .”
 
Tống Tuấn Lương suýt nữa buột miệng , khác gì gả con gái chứ, nhưng giữ  chút lý trí,  đây là cấp  của , đành nuốt lời.
 
   vẫn  nén  cảm xúc, giọng thô kệch: “Tuyết tổng, đáng lẽ   nên , nhưng  theo cô nhiều năm , dốc sức  việc, hơn cô gần hai chục tuổi,  nhiều kinh nghiệm sống.  cảm thấy giờ cô  mới trưởng thành, còn nhỏ,  nên vội vã nghĩ đến chuyện hôn nhân. Ông bà  , hôn nhân là mồ chôn, là bức tường…”
 
Anh  thậm chí quên luôn cả kính ngữ, đầu óc tràn ngập các lý do về tác hại của việc kết hôn sớm, chuẩn  thuyết phục cô đá bay con cóc   từ  xuất hiện.
 
“Anh nghĩ   .” Giang Hoài Tuyết thấy   định  hùng hồn một tràng dài, vội cắt ngang: “Đừng hiểu nhầm, là    rõ, thực  chỉ là hôn phu giả,  thể coi là một…”
 
Cô suy nghĩ từ ngữ, cân nhắc : “... một cộng sự thì đúng hơn?”
 
Tống Tuấn Lương nhíu mày, định hỏi    dùng danh nghĩa hôn phu cho việc hợp tác, nhưng hiểu rõ tính cách của Giang Hoài Tuyết,  cô   chi tiết chắc chắn là  nguyên do, bèn ngoan ngoãn đáp: “Được thôi.”
 
Anh  lẩm bẩm: “Dù  thì   cũng tích  phúc đức tám đời .”
 
Giang Hoài Tuyết bật : “Thôi  ,   gì nữa , để   gặp   tiếp. Nghe lúc nãy  tiếng ồn bên , chắc  đang ăn tối ở ngoài nhỉ? Vậy cứ bận , xong thì về sớm, dành thời gian cho chị dâu với lũ trẻ nhé.”
 
“Được.” Tống Tuấn Lương đáp ngay: “ sẽ về ngay đây, cô cũng nghỉ sớm .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-37.html.]
Kết thúc cuộc gọi, Tống Tuấn Lương vẫn  nguyên tại chỗ gọi điện cho trợ lý.
 
“Alo, là  đây, Tống Tuấn Lương.”
 
“Bắt đầu từ thứ sáu tuần , hãy sắp xếp cho  một ngày rảnh rỗi.  sẽ  công tác... ,   đón một nhân vật quan trọng… Không cần đặt vé máy bay ,  sẽ tự lái xe.”
 
“Quan trọng cỡ nào? Quan trọng đến mức  thể ảnh hưởng đến  tập đoàn của chúng  . Đính hôn?    MC , cần gì  tham dự chứ. Nhà họ Tạ gì, nhà họ Đậu gì,    nể mặt họ chắc?”
 
“Cứ sắp xếp như , còn hỏi nhiều  gì, cứ  theo là .”
 
Anh  dặn dò sơ lược lịch trình cho trợ lý, định ngày mai đến công ty để chuẩn  cụ thể,  mới trở về phòng bao.
 
Gần nửa tiếng trôi qua,   trong phòng   nghiêm túc đợi  , thấy     lập tức  dậy chào.
 
“Giám đốc Tống   ? Có cần  món mới ?”
 
“ đúng, phục vụ, đổi món mới .”
 
Giám đốc Tống vất vả quá, ngày nào cũng bận rộn,  mời  một ly nhé.”
 
Tống Tuấn Lương xua tay, gương mặt đầy quan tâm  bực tức lúc  chuyện với Giang Hoài Tuyết    biến mất, chỉ còn  vẻ điềm nhiên, sâu  lường .
 
“Không cần  món , trễ . Sếp lớn nhà chúng  còn nhắc  về sớm bên vợ con kìa.”
 
Anh   câu  với vẻ nhẹ nhõm, hình như khá vui vẻ, nhưng    thấy khó hiểu, chẳng  niềm vui  ở  .
 
Một  dò hỏi: “Giám đốc, các sếp thường  hiểu nỗi khổ của chúng , tiếp khách   tránh …”
 
Anh  đang  dở thì thấy mặt Tống Tuấn Lương  tối , lập tức chuyển giọng: “ mà sếp nhà giám đốc  khác, thật là  quan tâm cấp  nhỉ, chắc chắn  coi trọng giám đốc .”
 
Tống Tuấn Lương nét mặt hòa hoãn, “Ờ” một tiếng, hờ hững đáp: “Cũng  tệ, chỉ là kiểu cho  lịch trình sớm nhất  mà,  gì .”