5 giờ rưỡi chiều hôm , tại sảnh yến tiệc tầng 6 khách sạn Thiên Sơn.
Nghe  trần nhà  gắn hàng ngàn viên pha lê cắt theo hình kim cương, treo cao tạo thành chùm đèn lộng lẫy, ánh sáng chiếu xuống cả căn phòng vàng son lộng lẫy. Một nhóm nhạc nhỏ  ở góc sân khấu, nhẹ nhàng chơi bản nhạc piano du dương, tạo nên  khí thanh nhã giữa buổi tiệc xa hoa.
Nhìn xung quanh,  là những bộ vest sang trọng, váy áo lộng lẫy, hương nước hoa hoà cùng ánh sáng từ tháp champagne và đồ trang sức đắt đỏ của các vị khách quý, tạo nên một bức tranh hào nhoáng đặc trưng của giới thượng lưu.
Đám công tử, tiểu thư của các gia tộc danh giá vốn  quá quen với những buổi tiệc như thế . Họ chỉ cảm thán đôi chút về sự xa hoa của khách sạn Thiên Sơn  lập tức tụ tập  thành từng nhóm tán gẫu.
Ban đầu câu chuyện xoay quanh tiệc đính hôn giữa hai nhà họ Nguyễn – Tạ, nhưng chẳng mấy chốc  lạc đề sang chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Nguyễn.
“Nghe ? Nhà họ Nguyễn  đón con gái ruột  ôm nhầm năm xưa trở về,   còn học chung trường với Nguyễn Như Mạn.”
“Chuyện  cũ , ai mà chẳng ,   chuyện cứ như mới lên mạng hôm qua .”
“ lạ là, đón con gái ruột về mà  tổ chức tiệc đón nào cả. Bọn  cũng  từng gặp cô .”
“Gặp gì mà gặp? Nghe  cô  lớn lên ở vùng quê,  thử tưởng tượng xem sẽ  .”
“Trời ạ, vùng núi hả? Có  là kiểu con gái đen nhẻm, bừa bộn, mồm   tục, nhổ nước bọt lung tung  đó?”
“Cũng  tin đồn  cô  cũng  đến nỗi , nhưng dù  cũng xuất  nghèo hèn, thiếu giáo dục,   lễ nghi.”
“Như  thì nhà họ Nguyễn   bồi dưỡng  cũng  kịp, đón về chỉ tổ vướng víu.”
“Bồi dưỡng cái gì nữa,   thái độ nhà họ Nguyễn là hiểu. Cả hai đều sinh cùng ngày, mà đến cái tên cô  cũng   nhắc đến, chẳng  quá rõ ràng  .”
Cách đó  xa, vài thiếu gia con nhà giàu đang cầm ly rượu vang đỏ   tới cũng bắt chuyện theo.
“Đặt cược xem, đại tiểu thư  –  mới về  –  mấy điểm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-48.html.]
“Dù  cũng  thể  bằng Nguyễn Như Mạn,  cá cao nhất là 5 điểm.”
“5 điểm còn cao đấy, nếu bỏ qua phần trang điểm hôm nay thì chắc chỉ  4 điểm thôi.”
“Các  em cẩn thận đấy, kiểu con gái quê  tỉnh  mơ mộng hão huyền, suốt ngày tưởng  thể yêu trai nhà giàu. Tốt nhất là tránh xa .”
“ ghét nhất kiểu quê mùa  xí     phận như thế. Tiêu chuẩn thấp nhất của  cũng  là hot girl  mạng.”
Nguyễn Như Mạn tình cờ  ngang,   những lời ,  khỏi cong cong khoé môi đầy đắc ý.
Hôm nay cô  mặc một chiếc váy  hội màu hồng nhạt, điểm hoa ở phần ngực, phom dáng gần giống váy cưới, từng lớp vải voan mềm mại khiến cô  như công chúa bước  từ truyện cổ tích. Ai gặp cô  hôm nay cũng  tiếc lời khen ngợi.
Cô  bước đến cạnh một  trai trẻ diện vest bảnh bao, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay  , gọi khẽ: “A Hiên.”
Tạ Hiên  đầu  hôn nhẹ lên má cô : “Mạn Mạn, hôm nay em  lắm.”
Trước đây   từng thấy nhan sắc của Nguyễn Như Mạn cũng chỉ bình thường, vì gia đình sắp đặt nên đành miễn cưỡng duy trì quan hệ, trong lòng luôn thấy gượng gạo.  hôm nay  thấy cô  trang điểm kỹ càng,   thật sự  chút bất ngờ.
Nguyễn Như Mạn đỏ mặt: “A Hiên hôm nay cũng  điển trai.”
Thực  Tạ Hiên vốn  thích kiểu con gái quá ngoan ngoãn, quá dễ đoán như  –   cảm giác chinh phục  thử thách. Anh  chỉ thuận miệng đùa một câu: “Còn gọi A Hiên? Đính hôn  thì  đổi cách gọi chứ.”
Nguyễn Như Mạn thẹn thùng, khẽ nhéo tay   một cái  sửa miệng, vui vẻ : “... Chồng yêu.”
Tạ Hiên dịu dàng vuốt cằm cô : “Ngoan lắm.”
Hai  đang tình tứ thì  Nguyễn bước đến. Bà  chào Tạ Hiên xong liền hỏi con gái: “Con  thấy Hoài Tuyết  ? Sao giờ  vẫn  đến?”
Tạ Hiên vẫn còn  cạnh, Nguyễn Như Mạn chợt lóe lên một suy nghĩ, nét mặt liền hiện lên vẻ khó xử, bất lực: “Mẹ, chị Hoài Tuyết chê lễ phục con chuẩn   ,   tự  chuẩn . Con cũng   hôm nay chị  sẽ mặc gì…”