Sáng nay gọi điện, ông cụ Giang còn  phong cảnh ven đường  ,  ngắm kỹ hơn.
Không  giờ  tới khách sạn nghỉ .
Lúc cô nhớ đến  khác, cũng   đang nhớ đến cô.
“Tới  ?”
Kính xe  hạ xuống, lộ  gương mặt hiền hậu, tròn trịa.
Tống Tuấn Lương bước xuống ghế lái, đưa chìa khoá cho nhân viên đón xe  tự  mở cửa .
“Ông Giang, tới , chúng  ở khách sạn  mấy ngày tới.”
Người   chính là ông ngoại của Giang Hoài Tuyết – Giang Hoành Nhân.
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Tống Tuấn Lương, ông cụ bước lên bậc thang khách sạn trải thảm đỏ,  sang tòa thương mại đối diện, nơi những màn hình quảng cáo lớn đang phát video liên tục, các tòa cao ốc sừng sững nối tiếp , ông cụ xúc động : “Thật là náo nhiệt quá.”
“ .” Tống Tuấn Lương  đáp: “Hai ngày nay chúng    mấy thị trấn nhỏ. Hôm nay  Lâm An mới gọi là thành phố lớn.”
“ nghĩ …” Giang Hoành Nhân khoanh tay bước  sảnh khách sạn: “Bao nhiêu năm    tới mấy chỗ sôi động thế ? 5 năm? 8 năm?”
“Không  cả,   cứ thoải mái nghỉ ngơi. Nếu ngài , chúng  ở bao lâu cũng .”
Tống Tuấn Lương  chậm hơn nửa bước theo  Giang Hoành Nhân.
“Cháu thường  công tác, nên cũng khá quen thuộc khu . Ông Giang cho cháu cơ hội  hiếu kính với ngài, cháu thật sự  cảm kích.”
“Cậu đúng là khéo ăn .” Giang Hoành Nhân thấy Tống Tuấn Lương thu xếp  chuyện   đó,  khỏi gật gù khen ngợi.
Tống Tuấn Lương mặt mày rạng rỡ, nhưng  kịp vui lâu thì  Giang Hoành Nhân  tiếp: “Đám  trẻ mà   đến  đó, ai cũng khá đáng tin.  còn nhớ   tên là Tiết Linh cũng  tồi.”
Niềm vui  mặt Tống Tuấn Lương thoắt cái vụt tắt. Tuy  dám lộ  ngoài mặt vì đang   mặt ông của Tuyết Tổng, nhưng trong lòng   thì đang nguyền rủa: Tên trời đánh Tiết Linh đó,  ngay cả ông Giang cũng nhớ mặt nhớ tên cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-58.html.]
Giang Hoành Nhân  xong thì như chợt nhớ  điều gì, hỏi thêm: “Cậu  cũng  việc cùng các  ở Đế Kinh ?”
Tống Tuấn Lương liền tranh thủ   đối thủ: “Ôi dào, Tiết Linh còn trẻ, tính tình nóng nảy,  kiên nhẫn chờ đợi như bọn cháu. Giờ chắc   đang ở Tân Đô.”
Giang Hoành Nhân gật gù: “Tân Đô cũng là nơi .”
Lời  khiến Tống Tuấn Lương lập tức cảnh giác. Không lẽ ông Giang  thích Tân Đô hơn Đế Kinh? Nếu lỡ như Tuyết Tổng  lời mà chuyển về Tân Đô thì      mà  đây?
Nghĩ ,   lập tức đổi chủ đề: “Ông Giang, mấy năm gần đây Đế Kinh  đổi nhiều lắm, chắc chắn ngài sẽ thích khi tới xem.”
Đang  dở thì phía bên cạnh vang lên tiếng ồn: “Nhường đường, nhường đường nào!”
Một nhóm  xô  từ phía hành lang, vây quanh một ông cụ  xe lăn, hướng về thang máy khu khách VIP. Trước đó  đến năm sáu  đàn ông mặc vest mở đường, khách qua đường vội tránh sang hai bên.
Nhìn đội hình thì rõ là   địa vị  nhỏ.
Tống Tuấn Lương kéo Giang Hoành Nhân lui  vài bước, Giang Hoành Nhân thì khẽ “ồ” một tiếng như  phát hiện gì.
Tống Tuấn Lương tưởng ông cụ  va trúng, liền hỏi: “Sao  ạ?”
Giang Hoành Nhân  về phía ông cụ   xe lăn,  nhỏ: “ thấy vị    vẻ là  trong giới huyền học.”
Nghe đến chữ “huyền học”, Tống Tuấn Lương theo phản xạ sờ lên ngực, chạm thấy bùa hộ mệnh Giang Hoài Tuyết đưa cho, lúc  mới thở phào.
Anh  hỏi: “Hay là để cháu tìm hiểu thử xem ông  là ai?”
Giang Hoành Nhân lắc đầu: “Thôi, khỏi phiền. Những năm gần đây  cũng  giao du nhiều,  quen  giờ chẳng còn mấy.”
Tống Tuấn Lương  nịnh: “Sao   ? Ông Giang năm xưa danh tiếng lừng lẫy, ai mà   ngài chứ?”
Hai    chuyện   đến quầy lễ tân  thủ tục nhận phòng.
Còn bên ,    đẩy xe lăn lên thang máy. Cửa thang máy sắp đóng , ông cụ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở bừng mắt.