Giang Hoài Tuyết  tất thủ tục nhập học, nhận sách vở, đồng phục, thẻ sinh viên và thẻ ăn    phụ trách dẫn  lớp.
 
Cô  xuất hiện, cả lớp đang ồn ào bỗng im phăng phắc.
 
Mấy chục ánh mắt đổ dồn về phía cô, một nữ sinh ở phía cuối lớp hào hứng thốt lên: “Oa!”.
 
Giang Hoài Tuyết khẽ mỉm , cả lớp đồng loạt thở sâu.
 
Người phụ trách bất lực : “Đây là giờ học , các em xem sách  gì? Tiết đầu tiên học môn gì?”
 
Một bạn trả lời: “Kinh tế học phương Tây”.
 
Người phụ trách   hành lang, thấy giáo viên kinh tế học  tới, liền khẽ ho: “Được ,  khi  tiết,  giới thiệu với các em một bạn học đến muộn – Giang Hoài Tuyết.”
 
Ông   với Giang Hoài Tuyết: “Em tự giới thiệu .”
 
Giang Hoài Tuyết  tên  lên bảng, liếc  quanh lớp, ánh mắt dừng  ở một nam sinh nào đó ở hàng thứ ba từ cuối lên,  nhanh chóng dời .
 
“Chào  ,  là Giang Hoài Tuyết.”
 
Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt.
 
“Chào mừng bạn mới!”
 
Người phụ trách là giáo viên dạy Văn, đang say sưa ngắm  dòng chữ  bảng do Giang Hoài Tuyết  – nét chữ của cô gái  thanh thoát,   ngay ngắn, nhưng cách dùng bút  phóng khoáng, nếu  thư pháp chắc chắn sẽ  xuất sắc, thần thái bay bổng.
 
Ông  đang ngẩn ngơ thì Giang Hoài Tuyết  xong   ông  khá lâu, ông  mới giật  tỉnh .
 
“Hả? Em  xong  ?”
 
Giang Hoài Tuyết : “Nói nhiều cũng bằng , cứ từ từ  quen. Thời gian sẽ giúp   hiểu  hơn.”
 
Người phụ trách  đồng hồ: “Được , em cứ chọn chỗ  , tiết đầu tiên là Kinh tế học phương Tây, thầy giáo sắp tới. Nếu em  thắc mắc gì thì cứ đến văn phòng .”
 
Giang Hoài Tuyết lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn thầy, em   ạ.”
 
Trước khi ,  phụ trách    bảng, khen: “Chữ em   ,   trường  hoạt động  cuộc thi gì thì em  tham gia nhé.”
 
Giang Hoài Tuyết: "..."
 
Người phụ trách  , lớp học  ồn ào náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-6.html.]
 
“Sao đến tận một tháng  khi khai giảng bạn mới  mới đến,   để trốn huấn luyện quân sự ?”
 
“Hoa khôi trường    đổi   ?”
 
“Chắc chắn , mau lên diễn đàn đăng bài, khoa Tài chính  phát đạt , từ nay về  sẽ thắng khoa Nghệ thuật.”
 
“Hoa khôi  đây !”
 
…
 
Các lớp học đều khá rộng rãi, chỗ  trống nhiều, nhưng Giang Hoài Tuyết  chút do dự  đến hàng thứ ba từ cuối lên, gõ nhẹ lên bàn.
 
“Bạn học, chỗ   ai  ?”
 
Nhiếp Dự  ngạc nhiên,  ngờ cô gái xinh    đến chỗ . Bên cạnh     ai,    cạnh cửa sổ, nên tưởng cô   chỗ , vội vàng  dậy.
 
“Cậu…    cạnh cửa sổ ? Mình  thể…”
 
Giang Hoài Tuyết đặt tay lên vai  , nhẹ nhàng ấn    xuống: “Không ,   cạnh .”
 
Cô  bước  lớp  để ý,   nam sinh   vài tia tử khí màu tím.
 
Tử khí là thứ  hiếm gặp.
 
Truyền thuyết kể rằng, thời Tây Chu  một  tên là Doãn Hỉ,  thích quan sát thiên văn, một hôm ông thấy tử khí từ phương Đông kéo đến, đoán rằng sẽ  thánh nhân đến từ phương Tây. Sau đó quả nhiên ông gặp Lão Tử cưỡi trâu xanh qua cửa ải Hàm Cốc, Doãn Hỉ theo Lão Tử tu đạo,  đó lên tiên,  tôn là Văn Thủy chân nhân.
 
Vì thế mới  câu “tử khí Đông lai”.
 
Từ xưa đến nay, tử khí là biểu tượng của điềm lành, thậm chí ở các triều đại phong kiến, nó thường  cùng với khí thế của rồng.
 
Tử khí quanh Nhiếp Dự   tỏa  từ chính  , mà giống như  vô tình dính     từ lâu.
 
Những  Giang Hoài Tuyết gặp trong kiếp  và kiếp ,   ít  mang tử khí, càng hiếm    thể  tử khí đậm đặc lan sang  khác.
 
Hơn nữa tử khí   thuần khiết, chắc  đó đang gặp khó khăn.
 
Giang Hoài Tuyết suy nghĩ, quan sát Nhiếp Dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Nhà   ai gặp nạn ?”