Tạ Trọng Diên nhẹ nhàng : “Dì mời một đầu bếp riêng về, tay nghề  , hầu như món nào cũng ngon. Sau  mỗi ngày ba bữa đều do   phụ trách. Em  ăn gì cứ  với quản gia là .”
Vì thời gian gấp rút, Tạ Tuệ Lệ vẫn  tìm   quản gia  ý, nên tạm điều một  từ chỗ khác đến.
Người  họ Dương,  hơn bốn mươi tuổi,  qua  thấy là   việc nhanh nhẹn, sạch sẽ.
Khi ăn cơm, Giang Hoài Tuyết còn đùa: “Bữa ăn hôm nay  chỉ là tiệc sinh nhật mà giống như tiệc tân gia luôn .”
Tạ Tuệ Lệ  : “Đồ của Trọng Diên đều  chuyển đến đây , còn cháu ở nhà họ Nguyễn  nhiều đồ ?”
Giang Hoài Tuyết lắc đầu: “ về nhà họ Nguyễn  lâu, lúc đến chỉ mang theo một chiếc vali. Sau đó cũng   thêm gì nhiều.”
Trong lòng Tạ Tuệ Lệ âm thầm mắng nhà họ Nguyễn vô tình, đưa con gái ruột về mà chẳng quan tâm gì.   mặt vẫn giữ nụ : “Vậy càng tiện. Cuối tuần  cùng cô  shopping một chuyến, chúng  tiện thể sắm đồ cho Trọng Diên.”
Giang Hoài Tuyết liếc  Tạ Trọng Diên,  khẽ: “Vậy đến lúc đó em sẽ  khách sáo  đấy.”
Mọi  trong phòng bật  vui vẻ.
Ông cụ Tạ cũng nở nụ  sảng khoái: “Cứ thoải mái mà tiêu. Kiếm  bao nhiêu tiền chẳng  cũng là để tiêu xài ?”
Tạ Trọng Diên chỉ mỉm , coi như ngầm đồng ý.
Giang Hoài Tuyết chợt nảy  một cảm xúc khó tả.
Có đôi khi, huyết thống  nhất định tạo nên tình , như cô và nhà họ Nguyễn, vận mệnh từ đầu  định sẵn là   duyên, mà thực tế cũng chứng minh điều đó.
 với nhà họ Tạ, ban đầu họ chỉ là hai đường thẳng song song. Dù cô vì nhiều lý do mà cứu Tạ Trọng Diên, thì cùng lắm cũng chỉ là hiểu  sơ giao, giống như quan hệ của cô với nhà họ Mễ.
Không  từ lúc nào,  nhà họ Tạ  từng bước phá vỡ  cách đó. 
Một bước   một bước… và thế đặt chân  một vùng đất   mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-62.html.]
Sau bữa ăn,   trong nhà họ Tạ trò chuyện thêm một lát   lượt rời .
Giang Hoài Tuyết tiễn họ  đến cửa, lúc   liền thấy Tạ Trọng Diên đang   xe lăn giữa hoa viên, mỉm  hỏi: “Muốn  dạo một vòng trong vườn ?”
Không  đang suy nghĩ điều gì, Tạ Trọng Diên  sững ,  đó mới nhẹ nhàng đáp: “Được chứ.”
Lúc   là cuối tháng Mười. 
Trong vườn, hoa quế bốn mùa vẫn tỏa ngát hương. Những chùm hoa trắng ngà, giản dị mà thanh nhã, hương thơm dìu dịu thoảng qua khiến lòng  dễ chịu một cách lạ kỳ.
Giang Hoài Tuyết chậm rãi đẩy xe lăn của Tạ Trọng Diên dạo quanh khu vườn. 
Hai    gì nhưng bầu  khí   hề gượng gạo  ngượng ngùng.
Tạ Trọng Diên yên tĩnh   xe, còn Giang Hoài Tuyết thì hiếm khi để đầu óc trống rỗng, thảnh thơi  nghĩ gì cả.
Nếu   quen Giang Hoài Tuyết ở đây, chắc chắn sẽ  ngạc nhiên khi thấy biểu cảm lười biếng, buông lơi cảnh giác, như thể  tháo bỏ  bộ lớp phòng  lúc  của cô. Một dáng vẻ   xa lạ đối với cô.
Cũng chính vì thế,  luôn nhạy bén với  động tĩnh xung quanh như cô   phát hiện  âm thanh sột soạt nhỏ cách đó  xa. 
Mãi đến khi giữa  trung vang lên tiếng “bùm”, cô mới giật  ngẩng đầu.
“Bùm…”
“Bùm…!”
Từng chùm ánh sáng đỏ rực xé ngang bầu trời đêm nở bùng  giữa  gian tĩnh mịch, rực rỡ đến choáng ngợp.
Hồng, phấn, vàng, tím, lam, xanh lục… như những ngôi  lấp lánh rơi xuống, bung nở thành đủ hình dạng sặc sỡ, chiếu sáng khắp một vùng trời.
Giang Hoài Tuyết ngẩng đầu ngây .