Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-06-07 14:12:38
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Sóng càng cảm thấy không ổn.

“Không sai, cách tôi xem có vấn đề gì à?”

“Cách anh xem thì không vấn đề.” Giang Hoài Tuyết chậm rãi nói: “Nhưng anh có nhìn kỹ chữ trên đồng tiền không?”

Chữ? Chữ gì?

Dương Sóng bán tín bán nghi giơ đồng tiền lên sát mắt, suýt trừng thành mắt gà chọi. Chữ trên đồng tiền rõ ràng mà!

“Ông chủ, đưa anh ta cái kính lúp.” Giang Hoài Tuyết tốt bụng nhắc: “Không thì tôi e anh ta không thấy nét chữ nào bị lệch đâu.”

“Cái gì?!” Dương Sóng suýt nhảy dựng lên: “Nét chữ lệch? Không thể nào! Chữ trên tiền Ngũ Đế đều rất chuẩn mực!”

Giang Hoài Tuyết lạnh lùng nói: “Anh cũng bảo chữ trên tiền Ngũ Đế mạnh mẽ, nhưng bộ tiền của anh đâu phải thật.”

Chưa để Dương Sóng phản bác, ngón tay thon dài của cô đã chạm vào một đồng tiền, chỉ vào chữ “Ung” trong “Ung Chính Thông Bảo”.

“Nghe nói Ung Chính hoàng đế chọn niên hiệu này vì có kẻ bảo ông ta lên ngôi bất chính. Ông ta muốn chứng minh ngai vàng của mình đường hoàng, làm vua cũng quang minh chính đại. Nếu ông ta thấy tên mình bị viết lệch, chắc đêm nay sẽ từ Tây Lăng nhà Thanh bò ra tìm anh mất.”

Ông chủ đưa kính lúp cho Dương Sóng. Anh ta soi kỹ chỗ cô chỉ, quả nhiên phát hiện một nét chữ lệch lạc.

Dương Sóng sững sờ: “Sao… sao có thể…”

Bộ tiền Ngũ Đế anh ta cẩn thận chọn, tốn mấy chục triệu, sao lại có vấn đề ở chỗ này?

Cô gái này rốt cuộc là ai, chỉ liếc mắt từ xa đã nhận ra thật giả, thứ mà người thường phải dùng kính lúp mới thấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-73.html.]

Giang Hoài Tuyết còn đổ thêm dầu vào lửa, quay sang Cảnh Dư Hạo: “Thấy chưa? Đồ chơi này làm tinh xảo đấy nhưng cũng chỉ đáng 180 đồng. Anh vẫn mua nổi mà.”

Cô đang mỉa mai lời Dương Sóng ban đầu bảo Cảnh Dư Hạo không đủ tiền mua.

Cảnh Dư Hạo bật cười.

Dương Sóng im thin thít, mặt lúc đỏ lúc xanh cuối cùng trắng bệch. Anh ta cầm bộ tiền lườm Cảnh Dư Hạo một cái rồi kéo cô gái bên cạnh bỏ đi.

Họ đi rồi, Giang Hoài Tuyết và Cảnh Dư Hạo cũng không cần ở lại. Nhưng khi họ định rời đi, ông chủ Kỳ Lân Các cất tiếng thăm dò: “Vị tiểu thư này có phải là… cô Nại?”

Cô Nại?

Cảnh Dư Hạo định phủ nhận thay cô: “Không phải, cô ấy họ…”

Giang Hoài Tuyết quay lại, mỉm cười: “Biệt danh trong giới thôi. Không ngờ ông chủ cũng biết, để ông chê cười rồi.”

Ông chủ chỉ hỏi thử không kỳ vọng gì, nào ngờ khi cô thừa nhận thì lập tức kinh ngạc.

Trước giờ ông ta luôn giữ vẻ điềm tĩnh, giờ vội đi lấy bộ trà cụ: “Trời ơi, tam sinh hữu hạnh! Không ngờ tôi được gặp ngài. Sáng nay ra cửa nghe chim hỷ thước kêu, hóa ra là ứng vào ngài!”

Trong giới đồ cổ, ai lâu năm đều biết có một “Cô Nại” với con mắt tinh tường, giám định không bao giờ sai. Người này còn có thần thông, thứ người khác cần dụng cụ để đánh giá, cô chỉ liếc là biết.

Vị cô Nại này rất bận, hiếm khi giám định giúp ai cũng không tham gia hoạt động trong giới. Chỉ vài đại sư đức cao vọng trọng từng gặp cô.

Về diện mạo cô Nại, người ta đồn đủ kiểu. Có kẻ bảo cô là ông lão tóc trắng, người nói là giáo sư đại học nho nhã, kẻ khác lại bảo là gã trung niên quạt hương bồ vai trần. Lời đồn kỳ lạ nhất là cô Nại thực chất là một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần.

Lời đồn cuối ít được truyền nhất, cũng ít người tin. Nhưng ông chủ Kỳ Lân Các có chút mánh khóe, từng nghe người nhắc rằng lời đồn “khó tin” nhất lại là sự thật.

Loading...