Vừa  Giang Hoài Tuyết đối đáp với Dương Sóng, ông   nhận  cô khí chất hơn   trẻ trung xinh  chỉ liếc mắt   thấu thật giả. Ông  lập tức nghĩ ngay đến “cô Nại” trong truyền thuyết.
“Cô Nại ghé thăm, thật sự khiến nơi đây sáng bừng!” Ông chủ định đun nước pha .
“Ngài  ,   ngờ  gặp ngài,  chuẩn  gì . Đây là  mới năm nay, ngài nếm thử .”
“Không cần .” Giang Hoài Tuyết giơ tay ngăn.
Cô liếc Cảnh Dư Hạo: “Hôm nay  đưa   mua đồ. Nhà   còn việc gấp,    phiền ngài nữa.”
Ông chủ   bỏ lỡ cơ hội kết giao vội hỏi: “Việc nhà? Tìm pháp khí ? Loại nào thế? Biết  tiệm   thứ hợp ý.”
Giang Hoài Tuyết khẽ : “Cảm ơn ý  nhưng hôm nay đến   vì pháp khí.   Bình An Các.”
Bình An Các ở cuối phố, chuyên bán giấy vàng và hương nến. Ông chủ hiểu ngay, hoặc là việc phong thủy, hoặc liên quan đến tế lễ.
Không ngờ cô còn rành cả chuyện , ông do dự: “Ngài còn hiểu cả cái ? Hay hôm nào ngài giúp  xem thử?”
Giang Hoài Tuyết liếc quanh tiệm,  mỉm: “Ông chủ, tiệm ngài đặt tên  thế , còn cần xem ?”
Ông chủ cứng , hạ giọng: “Ngài…   cả cái đó?”
Cảnh Dư Hạo  bên cạnh,  họ  chuyện như đánh đố, đầu óc mù mịt: “Nhìn gì? Nhìn  cái gì?”
Ông chủ sợ cô   vội  xòa: “Không  gì,   gì.”
Ông  khẽ cầu xin: “Đây là kế sinh nhai của . Cô Nại, cầu xin ngài đừng   ngoài. Nếu đối thủ phá rối,  tiêu đời chắc.”
Giang Hoài Tuyết : “Bút tích danh gia,  dễ phá thế? Yên tâm,   kể chi tiết với  ngoài .”
Ông chủ thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-74.html.]
Cảnh Dư Hạo rõ ràng là  ngoài ngành, ông   tiện  nhiều, chỉ khách sáo: “Cô Nại bận việc,   giữ. Khi nào rảnh, ghé tiệm  chơi,  mời ngài phẩm .”
Ông  tiễn hai   cửa, đợi họ  xa mới   tiệm.
Cảnh Dư Hạo  hiểu gì nhưng tò mò nhất là: “Sao ông  gọi cô là cô Nại? Cô   họ Giang ?”
Giang Hoài Tuyết  phía , : “Anh tên Cảnh Dư Hạo, nick online cũng là Cảnh Dư Hạo ? Chơi game, lướt mạng, chẳng lẽ  đổi biệt danh?”
Cảnh Dư Hạo thấy  lý. Người trẻ thời nay ai chẳng  biệt danh. Bạn cùng phòng   còn đặt tên  mạng xã hội là “Đế Kinh Ngô Ngạn Tổ” cơ mà.
“  thấy ông  cung kính với cô lắm.”
Giang Hoài Tuyết   xe  hiệu   mở cửa: “Chỉ là  chút tiếng tăm trong giới thôi. Giống như chơi game  bảng xếp hạng, mấy   đầu lúc nào cũng toát  hào quang. Nếu họ ít lộ diện thì  thêm một tầng bí ẩn.”
Cảnh Dư Hạo  hiểu gì về giới đồ cổ, cũng   “ chút danh tiếng” trong lời Giang Hoài Tuyết là thế nào. Cô  ,   tin .
“Hóa  là thế.”
Anh  mở cửa ghế phụ, định mời Giang Hoài Tuyết lên xe nhưng phát hiện cô  mở cửa  một chân bước lên.
Cảnh Dư Hạo: “…”
Anh  uyển chuyển: “Giang tiểu thư, để  lái.”
Anh  lái xe, cô  hàng ghế  thì     thành tài xế ?
Giang Hoài Tuyết tỉnh ngộ, rút chân  bước lên ghế : “Xin ,  xe nhà  tài xế quen .”
Cảnh Dư Hạo đóng cửa xe giúp cô   ghế lái, khởi động xe.
“Giờ về nhà     khác?”
“Đi Bích Đào Viện.”