Cảnh Dư Hạo: “Hả? Chẳng phải khu biệt thự nổi tiếng đắt hơn vàng vạn lần sao?”
Giang Hoài Tuyết chưa nghe nói: “Khu gì? Đắt hơn vàng?”
“Đúng thế.” Cảnh Dư Hạo cài định vị: “Biệt thự ở đó giá cao ngất, nên dân tình gọi đùa là khu Vạn Kim. Chúng ta đến đó làm gì?”
Giang Hoài Tuyết cười: “Đi khai quang lá bùa.”
Cảnh Dư Hạo gãi đầu. Bích Đào Viện có chùa miếu sao? Chưa nghe bao giờ.
“À đúng, vừa nãy ông chủ tiệm đồ cổ nói nhìn ra cái gì, là ý gì?”
Giang Hoài Tuyết đáp: “Bình An Các rất nổi tiếng. Nghe tôi nói đi mua đồ ở đó, ông ta đoán tôi rành phong thủy nên hỏi có thể giúp xem tiệm không.”
Cô dừng lại, rồi nói tiếp: “Tiệm ông ta có người bày phong thủy. Tôi bảo không cần xem, ông ta sợ tôi nói toạc cách bố trí, bèn xin đừng kể cho ai.”
Cô chỉ nói đến đó không tiết lộ cụ thể tiệm bày gì. Cảnh Dư Hạo biết ý, không hỏi thêm.
Ông chủ Kỳ Lân Các đánh bậy đánh bạ, không biết Giang Hoài Tuyết hiểu cỡ nào.
Ông ta hỏi cô xem giúp thực ra chỉ muốn kéo gần quan hệ với “Cô Nại”. Ai ngờ cô thực sự nhìn thấu chỉ trong một cái liếc mắt.
Phong thủy trong tiệm là trấn điếm chi bảo, tốn cả đống tiền mời người bố trí, tuyệt đối không thể để đối thủ phá. May mà danh tiếng “Cô Nại” đáng tin, đã hứa không nói thì chắc chắn giữ lời.
Trước khi ra khỏi tiệm, hai người vẫn chưa nghĩ ra cách khiến ông Lưu ra tay lần nữa. Trên đường về, Cảnh Dư Hạo nhớ đến chuyện này lại lo lắng.
Làm sao để ông ta ra tay đây…
Giang Hoài Tuyết nói: “Một người trẻ như anh thì có thù oán gì với ông ta? Ép ông ta hại anh hơi khó. Nhưng nếu khiến ông ta ra tay với bố anh thì sao?”
Ông Lưu là bạn thế giao của nhà họ Cảnh, với Cảnh Dư Hạo chỉ là quan hệ trưởng bối – vãn bối bình thường. Ông ta ra tay nhắm vào cả nhà họ Cảnh, không hẳn vì riêng anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-75.html.]
Vậy ông ta muốn hại ai? Bố hay mẹ Cảnh Dư Hạo? Cả hai đều có thể nhưng giờ chỉ còn bố anh ta còn sống.
“Bố tôi?” Cảnh Dư Hạo theo bản năng phản đối: “Không được, bố tôi bị ông ta hại đến giờ vẫn hôn mê trong bệnh viện.”
“Không thể để ông ta biết sự thật.” Giang Hoài Tuyết nói: “Nếu ông ta biết nhà anh đã đủ thê thảm, có thể ông ta sẽ không ra tay nữa. Phải khiến ông ta nghĩ chưa đủ thảm, mới dụ được ông ta động thủ.”
Cảnh Dư Hạo: “Nhưng tối qua ông ta đến bệnh viện, biết bố tôi bị thương nặng…”
“Vậy hôm nay anh gọi điện nói bố anh tỉnh rồi, vết thương không nghiêm trọng lắm.”
“Ông ta sẽ tin sao?”
“Tin hay không cũng phải thử.” Giang Hoài Tuyết hỏi lại: “Hay anh có cách nào khác?”
Cảnh Dư Hạo im lặng. Anh ta chẳng có cách nào.
Giang Hoài Tuyết dịu giọng: “Chuẩn bị xong, thử là biết. Đừng lo ông ta thật sự hại được bố anh. Tôi sẽ ở đó theo dõi tình hình.”
Cảnh Dư Hạo cắn môi: “Được, tôi nghe cô.”
Xe đến cổng Bích Đào Viện, biển số lạ khiến bảo vệ ra hỏi. Giang Hoài Tuyết hạ kính: “Là tôi.”
Bảo vệ nhận ra ngay khuôn mặt cô liền vội cho qua.
Cảnh Dư Hạo ngạc nhiên: “Cô là cư dân ở đây?”
Giang Hoài Tuyết ngẫm nghĩ: “Tạm coi là vậy?”
Cảnh Dư Hạo: “Nhà họ Nguyễn mua nhà ở đây á? Không phải khu này có tiền cũng khó mua sao?”
Giang Hoài Tuyết: “Không liên quan đến nhà họ Nguyễn. Trước đây tôi chỉ tạm ở nhà họ.”
Cảnh Dư Hạo định hỏi “Cô không phải đại tiểu thư nhà họ Nguyễn sao?”, nhưng thấy cô nhắc đến nhà họ Nguyễn với vẻ lạnh nhạt nên anh ta cũng không hỏi tiếp.