Hắn  xong, căn bản  cho nàng cơ hội trả lời.
Ngược  liền hôn lên.
Ngăn chặn những lời nàng sắp buột miệng thốt .
Khu rừng nhỏ, gió  thổi tới.
Lá cây xào xạc, nơi nào đó trong rừng rậm, sự dịu dàng xoay quanh dần dần tăng nhiệt.
…
Ở nơi đóng quân nghỉ ngơi, vị dẫn đầu cau mày,  lo lắng tình hình  đám mây lửa đó.
Tiểu đội năm    ngoài  qua ba giờ, vẫn  trở về.
Vị dẫn đầu lo lắng đến mức cơm trưa cũng  ăn .
Đến chạng vạng, vẫn chậm chạp  thấy  trở về.
Tiểu đội năm  xuất phát  thể  là đội hình mạnh nhất của nhóm họ.
Nếu  thật sự  trở về , thì phía , chỉ sợ là hung hiểm đến cực điểm.
Vị dẫn đầu tuy lo lắng, nhưng rốt cuộc nhiều  như , nên ăn cơm vẫn  ăn, nên nghỉ ngơi vẫn  nghỉ ngơi.
Nam Tiểu Nhiễm cầm một con gà nướng,  đến  mặt vị dẫn đầu.
Giọng  ôn nhu:
“Dẫn đầu, ngài vẫn nên ăn chút gì .”
Vị dẫn đầu  Nam Tiểu Nhiễm, thở dài.
Hắn   khẩu vị.
Thật sự lo lắng chuyện tang thi vương đó.
Hắn  nghĩ,  xoa giữa mày.
 cũng  thể để   cứ  ở đây chờ .
Hắn liền nhận lấy con gà  đó.
Mới  cắn một miếng, liền nhớ :
“Gà  ở   ?”
Biểu cảm  mặt Nam Tiểu Nhiễm sinh động hơn một chút:
“Là Túc Bạch  mang tới.”
Túc Bạch  chỉ mang đến gà rừng, còn   nhiều thứ khác.
Đều đang ném ở .
Chỉ chờ các bác gái  .
Vị dẫn đầu  , lúc  mới gật đầu.
Nơi họ đang ở bây giờ.
Bên trái đường lớn là một khu rừng dương, bên  đường lớn là một bãi đất hoang.
Vốn là thời tiết nóng nực, vì cả ngày mặt trời  che khuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-431-nguoi-khoe-khong-tang-thi-vuong-32.html.]
Cho nên thời tiết mát mẻ hơn  nhiều.
Biết phía    khả năng  tang thi  đời, cũng chỉ  những   dị năng như họ.
Còn   thường  .
Cho nên nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên   thì  .
Nam Tiểu Nhiễm  bên cạnh, hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí.
Cầm con gà  khác trong tay,  về phía xe jeep.
Đây là do Túc Bạch  săn .
Cho nên cho Túc Bạch  ăn, là lẽ .
Trong đầu nghĩ đến dáng vẻ cấm dục lạnh lùng của Túc Bạch.
Trong trí nhớ của nàng,  dường như luôn  dáng vẻ đó.
Lạnh lùng, cao  thể với tới.
Lại cho   một cảm giác an   tả xiết.
Nam Tiểu Nhiễm cảm thấy, chỉ cần   ở, nàng liền  sợ gì cả.
Trong mắt nàng  chút nhảy nhót, nàng  về phía  xe jeep.
Mới   qua,   thấy bên trong  tiếng  chuyện mờ mờ.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Lúc đầu là một giọng nữ u oán.
“Ngươi cắn .”
Tiếp đó liền  thấy một giọng  lãnh đạm vang lên, giọng  đó dường như còn lẫn chút ý :
“Ồ? Vậy ?”
Một bộ dạng  .
Nữ tử hơn nửa ngày cắn chặt răng  một câu:
“Hạt châu hư hỏng.”
Tiếp đó, là giọng  lãnh đạm đó, hạ thấp giọng, phảng phất như đang thì thầm bên tai  :
“Muốn cắn  ?”
Nam Tiểu Nhiễm nấp  lưng , mặt “bá” một tiếng liền đỏ.
Nàng vội vàng  tới  cửa kính.
Sau đó liền  thấy, một hình ảnh  nàng ngây  tại chỗ.
Người đàn ông  ánh mắt từ  đến nay lãnh đạm,  bao giờ  bất kỳ d.a.o động nào,  bộ sự chú ý đều ở   nữ tử bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm như .
Người luôn nghiêm túc, cấm dục, sạch sẽ, bây giờ  tùy ý cho nàng vươn tay kéo quần áo của .
Cổ áo mở rộng, cũng  hề nhíu mày một chút.
Thậm chí những hành động vô lễ sờ mó khắp nơi như ,  đều chấp nhận hết, và trông  vẻ, tâm trạng  .
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt tay, cắn chặt môi, hai mắt đỏ hoe  hình ảnh  mắt.
Nữ nhân đó, nàng  dựa  cái gì.