Cực kỳ đơn giản và thô bạo,  thành công  Thống Tử ngậm miệng .
Không hiểu  Thống Tử cảm thấy, Nam Tiểu Nhiễm đó sẽ   một  chuyện kinh .
Chỉ là đang nghĩ, bỗng nhiên liền thấy Đường Minh chạy về phía xe jeep, sắc mặt lo lắng.
“Hàm Linh Phi tiểu thư,  chuyện gấp cần ngài giúp đỡ.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Tuy rằng bình thường Đường Minh đối với Nam Nhiễm  khách khí.
 hôm nay  thời khắc sinh tử , Đường Minh đối với Nam Nhiễm  chỉ khách khí, mà còn cung kính.
Mi mắt Nam Nhiễm nhướng lên một chút.
“Ồ.”
Nàng nhàn nhạt lên tiếng, tỏ vẻ  .
 nàng tuy  đồng ý,    chút ý định nhúc nhích.
Thống Tử  bộ dạng qua loa  của ký chủ, luôn cảm thấy  tên Đường Minh  sắp tức chết.
Đường Minh dừng một chút, mở miệng:
“Chúc Băng tiểu thư  ngài   lòng ,  ngài là  đáng tin cậy nhất, nếu cô  gặp nguy hiểm thì bảo  đến tìm ngài.”
Mi mắt Nam Nhiễm giật giật, thành công chuyển sự chú ý từ Túc Bạch sang Đường Minh.
Rất thản nhiên chấp nhận lời ca ngợi của :
“Ừm, quả thật.”
Thống Tử nhỏ giọng bổ sung:
【 Ký chủ, nếu hai vị Thiên Đạo chi tử  ,  ngài sẽ  thể  thành nhiệm vụ, ngài  thể  thành nhiệm vụ, chính là tuyên bố thất bại,  đó tất cả Dạ Minh Châu mà ngài   từ  đến nay sẽ đều  xóa sổ. 】
Tiếng   dứt, Nam Nhiễm từ  xe  xuống.
Cạch một tiếng, đóng cửa xe, liền để  một  Túc Bạch trong xe.
Đường Minh thoáng nhẹ nhàng thở phào:
“Hàm Linh Phi tiểu thư, bên .”
Khi  chuyện,  nhịn  mà liếc  Túc Bạch.
Rồi :
“Nam Nhiễm tiểu thư, Túc Bạch    cùng ?”
Nam Nhiễm   rừng, lười biếng một câu:
“Không cần.”
Vừa , bóng dáng cũng  biến mất trong rừng.
Lúc , hoàng hôn, mặt trời sắp   lặn xuống Tây Sơn.
Gió chiều thổi tới, dấy lên một đợt sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-457-nguoi-khoe-khong-tang-thi-vuong-58.html.]
Khi Nam Nhiễm đến, liền  thấy Hoắc Tư và Chúc Băng cả  là máu.
Hoắc Tư đỡ Chúc Băng bước  gian nan  ngoài.
Vai của Chúc Băng    khoét  một miếng thịt, nàng sắc mặt tái nhợt, bây giờ còn  ý thức  thể từng bước một   ngoài bìa rừng.
Tất cả đều là dựa  ý chí mạnh mẽ.
Đường Minh khi  thấy đương gia chật vật như , ánh mắt một ngưng:
“Đương gia!”
Rồi, vội vàng  qua đỡ.
Bước chân Nam Nhiễm dừng , mi mắt giật giật.
Đây   là bảo nàng đến giúp đỡ, đây rõ ràng là bảo nàng đến đưa máu.
Nàng dựa  một  cây,   đang suy nghĩ gì.
Thống Tử nghi hoặc:
【 Ký chủ, ngài đang suy nghĩ gì ? 】
“Suy nghĩ xem quả cầu pha lê  rốt cuộc  đáng để   lòng  như   cứu .”
Nam Nhiễm  xong những lời , một bộ dạng  ưu sầu, nhưng  vẫn  qua.
Đi qua xong, nàng đá Chúc Băng một chân:
“Nước.”
Chúc Băng hỗn loạn trong giây lát, mới như phân biệt  giọng của nàng, “bộp”, một chai nước khoáng từ tay nàng tuột xuống, rơi xuống đất.
Nam Nhiễm  tiên vặn nắp chai, uống nửa chai.
Rồi, “chậc” một tiếng.
Nắm chặt ngón tay, một giọt m.á.u nhỏ giọt  chai nước khoáng.
Hoắc Tư cũng cả  chật vật,  thể chống đỡ Chúc Băng   ngoài, cũng là cắn răng chịu đựng.
Đương nhiên liền   tinh lực để ý đến Nam Nhiễm.
Mà sự chú ý của Đường Minh thì tất cả đều ở  hai   thương , cũng  chú ý.
Nam Nhiễm đưa chai nước khoáng   tay Chúc Băng.
Nhìn Chúc Băng run rẩy tay uống nước, Nam Nhiễm đồng chí  cảm thán một tiếng:
“Quả cầu pha lê, mạng của ngươi cũng thật ,  gặp  .”
Thống Tử  cảnh tượng , càng  ký chủ liền càng giống như một kẻ đang  mát.
Người  ở đó  thương nặng, giây tiếp theo liền ngất xỉu, ký chủ     ý định đỡ một chút nào.
Còn đang    mạng .
A.
Thống Tử  che mặt ,  chút hổ thẹn.