Giữa chừng, Lục Kỳ Phong gọi đến:
“Lý Phong  xe  hỏng, các cô bắt xe  mẫu giáo,  xe nào?”
“Ơ kìa, họp phụ  thì   , giờ  giả bộ quan tâm.
“Còn  thể là xe ai? Đại soái ca 189,  trai  đó, Lục Hàn Nghiệp. Anh  lễ phép c.h.ế.t  , giọng thì  c.h.ế.t  , dịu dàng c.h.ế.t  .  với tiểu Lục Cận vui quên lối về, tối tám giờ mới về nhé.”
Lục Kỳ Phong: “……”
“Anh    ở đó? Mau đưa Lục Cận xuống xe ngay.”
Lục Hàn Nghiệp bỗng bật  khẽ:
“Không tin  ? Yên tâm,  nhất định sẽ đưa bọn họ an  tới mẫu giáo Bàn Sơn.”
 quen mở loa ngoài khi gọi,  là… Lục Hàn Nghiệp  thấy  ?
 nhướng mày.
Ngay  đó,  điện thoại hiện tin nhắn của Lục Kỳ Phong gửi cho :
[Đến mẫu giáo thì mau xuống xe, đừng để Lục Hàn Nghiệp và Lục Cận tiếp xúc quá lâu.]
???
Tại ?
Lục Hàn Nghiệp chẳng   trai của   ?
10.
Chiếc Maybach dừng  ở cổng mẫu giáo, Lục Hàn Nghiệp cũng bước xuống, định theo .  nghĩ một chút,  vẫn ngăn .
Anh  nhướn mày:
“Em trai    gì với cô?”
“Không  gì hết.”
 thản nhiên  dối, mặt  đổi sắc.
Đây là kỹ năng bắt buộc của bệnh nhân “tâm thần” chúng .
Dù , gần như ngày nào cũng   dối, thừa nhận   bệnh,  còn giả điên giả dại, nếu  sẽ  chịu những “trừng phạt bổ sung”.
Lục Hàn Nghiệp dựa  chiếc Maybach, châm một điếu thuốc.
Hút  một hai ,   dập tắt, ném  thùng rác,   sang  , nở một nụ  nhạt:
“Có duyên quen , cho phép  mời cô một bữa chứ?”
Tất nhiên là  .
Lục Hàn Nghiệp   trai,  gợi cảm,  còn lễ phép. Trong lòng ,  tự động xóa tên Lục Kỳ Phong.
Tên đó thì kiêu ngạo, lúc nào cũng chỉ  chê bai và trừng phạt . Cho dù   trai đến mấy, nếu   lột sạch … thì  cũng chẳng thèm  thêm một cái.
“  đợi họp phụ  xong . Sau đó chúng  liên lạc.”
Anh    thật sâu, mỉm  nhạt:
“Được.”
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc,   đầu tìm Lục Cận. Không ngờ chỉ mới tán gẫu vài câu thôi, mà   thấy nó  nữa .
11.
Tìm mãi, cuối cùng  cũng thấy Lục Cận trốn trong một góc.
Có mấy đứa trẻ đang vây quanh nó.
Lục Cận đeo chiếc cặp nhỏ, mím môi  bọn chúng.
Tên béo Phương Thắng đẩy nó một cái,  nhạo:
“Con rắn cưng của mày  ? Không dám mang tới chứ gì?”
“Lục Cận, họp phụ   mày  bảo ông bố thứ ba của mày tới?”
“Tìm   một con điên giả  , thế mà mày còn tin là   thật ? Cười c.h.ế.t tao …”
Lục Cận  lấy gì đó từ ngăn bên chiếc cặp, nhưng  tìm thấy, mặt nó bỗng tái nhợt.
  nó định tìm cái gì, bình xịt ớt.
Thì ,   thứ đó là để tự vệ.
Từ cái hôm ăn đồ nướng mà  nhập viện,   thấy trong cặp nó   bình xịt  mấy món vặt vãnh khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-nho-toi-trong-con-trai-cho-anh-ay/4.html.]
Như một con mèo con  cắt móng vuốt, gặp mèo hoang bên ngoài chỉ  chịu thiệt.
Phương Thắng tiến  gần, gương mặt Lục Cận thoáng chút mơ hồ, bất lực.
Phương Thắng  nhạt:
“Lục Cận, đừng trách tao  bắt nạt mày.
“Bắt nạt mày một  là  500 tệ. So với chơi cùng mày, tao thấy bắt nạt mày thú vị hơn nhiều.”
 bật .
Thật sự coi  đến đây để ăn chay hả?  lúc cho bọn chúng nếm mùi Đại Đại và Tiểu Tiểu .
 khoanh tay  ngực, huýt một tiếng sáo lanh lảnh:
“Thằng nhóc béo ,  chân  là cái gì ?”
Cả bọn  sang  , sắc mặt đồng loạt tái mét:
“Sao  là cô  nữa? Không   nó thuê một con điên về giả   ?”
Có đứa cúi đầu  xuống, chỉ thấy hai con rắn đang thè lưỡi chào hỏi.
Phương Thắng lùi  mấy bước, m.ô.n.g ngã phịch xuống đất, đối diện Đại Đại ở cự ly gần. Sợ tới mức tè cả  quần.
Những đứa khác cũng mỗi đứa một kiểu chật vật, chẳng khá khẩm hơn.
Đại Đại   lưng ,  cố ý chặn ngay lối  duy nhất của bọn chúng. Nơi    khéo là điểm mù của camera, chúng đúng là  chọn chỗ để tự tìm đường chết.
  sang  Lục Cận:
“Lại đây.”
Đôi mắt nó sáng lên khi thấy , bàn tay nắm chặt quai cặp từ từ buông lỏng.
Rồi nó chạy lon ton về phía .
“Tiểu Lục Cận ngoan quá.”
Sau đó,  liếc Phương Thắng và đám trẻ :
“Đứng lên. Xin .”
“Tất cả  , ở mẫu giáo  bắt nạt Lục Cận thế nào?”
Phương Thắng òa ,  gây sự chú ý, Tiểu Tiểu liền quấn  chân nó, mặt nó lập tức tái nhợt.
“Ai mà dám , hừ hừ, nhất định sẽ  cắn một cái. Cho nên, ngoan ngoãn khai  .”
Bọn nhóc do Phương Thắng cầm đầu  sụt sùi  khai  bộ sự thật.
Ngay từ ngày đầu tiên Lục Cận chuyển tới mẫu giáo Bàn Sơn,    tìm đến bọn họ, sai bắt nạt nó.
Chỉ cần bắt nạt một  là  500 tệ.
Vậy mà  liên tục một năm .
Chẳng trách, đứa bé ngoan như Lục Cận, ngay  đầu thấy   định xịt ớt  , thì  là phản ứng  điều kiện.
 gọi Đại Đại và Tiểu Tiểu về.
“Nói cho  , ai đưa tiền cho các ? Đưa thế nào? Liên hệ bằng cách nào?”
Phương Thắng hung hăng bò dậy,   lưng   gào :
“Mẹ ơi!! Con điên  bắt nạt con.”
  đầu , thì   Phương Thắng dẫn theo thầy Trần và một nhóm phụ  tới.  nhíu mày.
Hóa  chúng  điện thoại, còn gọi   tới nữa.
Một đoàn  hùng hổ tiến .
 nhanh trí cho Đại Đại và Tiểu Tiểu chuồn  theo kẽ hở. Nếu  bắt tại chỗ, nhiều  ,  khi thật sự  nấu thành món canh rắn.
May mà lúc Phương Thắng khai,   ghi âm .
Ban đầu  định mang về cho Lục Kỳ Phong , để    vì sự kiêu ngạo và thờ ơ của  mà con trai  chịu tổn thương lớn thế nào, để   áy náy day dứt.
Không ngờ, chắc  bật cho đám phụ   .
 cao giọng: “Ái chà! Phương Thắng,   tè  quần ?”
Phương Thắng nghiến răng, mặt lúc xanh lúc trắng,  lao  lòng  nó tố cáo:
“Mẹ ơi, cô  bắt nạt con, lấy rắn dọa con.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 nhún vai: “Sao  thể chứ?  sợ rắn nhất mà.”