13.
Sắc mặt Lục Kỳ Phong lạnh đến đáng sợ.
Anh  đang tức giận.
Nếu  họp phụ     tới, mà Lục Kỳ Phong cũng  tới…
Thì Phương Thắng  dễ dàng lợi dụng danh nghĩa Lục Kỳ Phong để lừa Lục Cận  góc tây bắc, hậu quả  dám tưởng tượng.
Lục Cận  yêu bố nó, chỉ cần liên quan đến bố, nó gần như sẽ mất hết lý trí.
, rốt cuộc là ai? Ai  hận Lục Kỳ Phong đến thế?
Lục Kỳ Phong  dùng WeChat của kẻ  gửi tin nhắn.
 lúc đó, Lục Hàn Nghiệp gọi cho :
“Họp phụ  xong ? Ra ngoài uống một ly chứ?
“ mới đến thành phố A, cần một  dẫn đường. Có vinh hạnh mời cô ?”
Giọng   trầm thấp dễ ,   nhớ tới khuôn mặt cùng  hình  trai , trong lòng   :
“Họp phụ  xong ,  lập tức…”
  định bước , thì Lục Kỳ Phong túm cổ áo  :
“Anh, em còn  việc cần cô . Anh  tìm  dẫn đường thì  tìm kẻ khác!”
Anh  giật lấy điện thoại , cúp máy cái rụp.
 ngẩng đầu, ánh mắt đầy oán trách.
Anh  nhướn mày,  chằm chằm:
“Giờ phút căng thẳng thế , cô còn   ăn uống vui chơi?”
 cãi:
“Chuyện của  chứ   chuyện của  .   uống với trai  thì  nào?”
Lục Kỳ Phong: “Hừ.”
Sau đó, lạnh lùng nhả  hai chữ:
“Đi theo.”
“Muốn gặp  ? Đừng  mơ.”
“……”
 là bá đạo!
 lẽo đẽo theo , thấy   nhắn:
[Xong , trả tiền thế nào?]
Đối phương, nickname là “S”: [Video ?]
Còn  video nữa ?  tức nghiến răng ken két, chỉ hận  thể cho  ăn “Giáng Long Thập Bát Chưởng”.
[Video đưa trực tiếp.  giúp  g.i.ế.c  . Nếu  đồng ý,  sẽ báo cảnh sát, đào nó  ngay.]
S: [Được. Vẫn chỗ cũ.]
Chỗ cũ là chỗ nào? Nhật ký trò chuyện  hầu như  xóa sạch, chỉ còn  lịch sử chuyển tiền.
[Không tiện . Đổi chỗ khác.]
S: [Phiền phức. Mẹ kiếp.]
Chúng   tới điểm hẹn, nhưng  thấy bóng  nào.
Khi   mẫu giáo, thì Lục Cận  biến mất.
Dẫn hổ rời núi.
Chúng  trúng kế .
14.
Trong phòng giám sát, Lục Kỳ Phong chăm chú xem từng khung hình, đôi mắt đầy tia máu.
Đối phương bỏ con cờ Phương Thắng, bỏ luôn cả gã lao công, chỉ để giở trò lớn thế , ngay  mắt bao , bắt cóc Lục Cận. Vì ?
Tại  chứ?
Lục Cận  rời khỏi cổng trường, nhưng  điểm mù camera, chẳng ai  .
Nó  còn ở trong trường nữa,  thì ở ?
Các camera quanh khu vực cũng  lục soát hết,  phát hiện chiếc xe nào khả nghi.
Từ phòng giám sát  , Lục Kỳ Phong như  mất hồn. Anh  đ.ấ.m thẳng  cột điện, m.á.u rỉ  từ khớp ngón tay.
Cảnh sát cũng báo , camera cũng kiểm , mà… dường như vô phương.
Có lẽ  bầu  khí ảnh hưởng,  cũng thấy buồn buồn.
Bất ngờ, một chiếc Maybach dừng  mặt. Cửa kính hạ xuống, là Lục Hàn Nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-nho-toi-trong-con-trai-cho-anh-ay/6.html.]
Anh   tiên chào Lục Kỳ Phong:
“Em trai,   lên xe ?”
Lục Kỳ Phong  thèm liếc lấy một cái.
Lục Hàn Nghiệp nhún vai,   sang , mỉm :
“Họp phụ  xong ,  may mắn mời cô  hóng gió ?”
Giờ  cũng chẳng còn tâm trí.
Dù Lục Hàn Nghiệp  lột sạch  quyến rũ,  cũng chẳng hứng thú.
 lắc đầu.
Lục Hàn Nghiệp thoáng ngạc nhiên,   , xoay vô lăng:
“Đáng tiếc thật.”
“Chuyện ở thành phố A của  cũng xong . Có việc thì gọi cho , hoặc sang Kinh thành tìm ,  nhất định sẽ tiếp đãi.   đây.”
Chiếc Maybach rời , mất hút. Anh   .
 cùng Lục Kỳ Phong lang thang hai con phố. Bất chợt,   thấy Đại Đại.
Đại Đại đang chầm chậm  theo .
 Tiểu Tiểu thì  thấy .
Hai con rắn của  vốn như hình với bóng,  giờ chỉ  Đại Đại?
  xổm xuống hỏi:
“Tiểu Tiểu ?”
Nó quẫy quẫy, xoay ,  dẫn  đến một nơi, cửa hông của trường.
  thụp xuống.
Đây cũng là điểm mù của camera.
Một vùng camera hỏng hóc lớn, công tác quản lý trường học thật quá  vấn đề!
Từ thùng rác bỗng lòi  một  ngái ngủ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 bước nhanh  hỏi:
“Trước đó   thấy ai khả nghi ?”
“Có chứ!  tại     với cô?”
Lục Kỳ Phong vốn đang u mê theo , giờ cũng nghiêm mặt .
Đây  lẽ chính là nơi Lục Cận biến mất.
Tiểu Tiểu sẽ  vô cớ tách , trừ phi… nó  theo Lục Cận.
 cũng nghĩ .
Lục Kỳ Phong bước lên, rút một vạn đưa thẳng:
“Nếu tin tức hữu ích,  sẽ đưa thêm mười vạn.”
Người  chậm rãi nhận tiền:
“Tiền nong  quan trọng,  chỉ   việc  thôi.”
Hắn gãi đầu, cố nhớ :
“ là kẻ lang thang,  tiền, nên ngủ trong thùng rác.”
“Sáng nay,  tiếng động cơ xe đánh thức.   hai   chuyện, bảo tình hình  đổi, cứ chờ xem thế nào. Sau đó  ngủ tiếp.”
“Rồi, chẳng bao lâu ,   tiếng xe đánh thức.  vốn nhạy với âm thanh,  thì  chẳng chọn chỗ yên tĩnh  để ngủ.”
“Mới nãy   tiếng các   phiền, nhưng  ngủ đủ , nên dậy luôn.”
Thái dương Lục Kỳ Phong giật giật:
“Nói trọng điểm! Trước đó   dắt theo một đứa trẻ  ?”
Người  ngạc nhiên:
“Sao  ?  .”
“Hắn  với đứa bé rằng, đưa nó  gặp một  nào đó đang chờ.”
“ thấy thằng bé tin tưởng  lắm, nên  can thiệp.”
Đột nhiên,   thấy  đất  một chiếc nhãn dán quen thuộc  cặp sách, là của Lục Cận.
Quả nhiên.
Lục Kỳ Phong siết chặt tấm thẻ vốn định đưa cho gã lang thang,  đ.ấ.m mạnh  gốc cây bên cạnh:
“Lục Hàn Nghiệp,  nhất đừng là .”
 nhướn mày: Lục Hàn Nghiệp? Anh trai của Lục Kỳ Phong? Tại   là  ?
Người Lục Cận quen và tin tưởng  chỉ  Lục Hàn Nghiệp. Sao Lục Kỳ Phong  lập tức nghi ngờ  ?
Hơn nữa,    ngốc đến mức  mặt trắng trợn như  ? Vì cái gì? Chỉ để chọc tức Lục Kỳ Phong ư?