Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 208: Bậc Thầy Cà Khịa Bị Cà Khịa
Cập nhật lúc: 2025-12-22 10:25:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3 giờ 30 phút sáng, khi sự hỗn loạn ở khu Nam thành Mộc Lan dần lắng xuống, Quyền Dữ Huấn mới lệnh cho thuộc hạ điều khiển chiếc phi thuyền cỡ lớn bay lên tầng khí quyển.
Họ bay một vòng quanh thành phố Mộc Lan, từ Nam sang Đông, vòng lên phía Bắc.
Tại đó, một chiếc phi thuyền mini tách từ khoang bụng của phi thuyền .
Chiếc phi thuyền nhỏ lao xuyên qua tầng khí quyển, đưa Hạ Sơ Kiến về nhà.
Quyền Dữ Huấn : "Bên là nhà cô. sẽ dừng ở sân thượng, cô tự xuống chứ?"
Hạ Sơ Kiến đáp: "Được. luôn mang theo điều khiển từ xa bên ."
Quyền Dữ Huấn nhịn cảm thán: "Đồ đạc cô mang theo cũng nhiều thật đấy."
Quả thực cô như một kho đạn di động kiêm trung tâm dự trữ thiết mini.
Hạ Sơ Kiến lý giải: "Dân thường tầng lớp đáy như chúng gen tiến hóa, sống lâu thì trang tận răng. Ai mà thứ gì sẽ cứu mạng lúc nguy cấp chứ, đúng ?"
Rồi cô bồi thêm: "Đương nhiên, Quyền Thủ tịch ngài thì khác. Dù ngài cũng chẳng tiến hóa gen, nhưng ngài 'siêu năng lực' của đồng tiền."
Quyền Dữ Huấn nhiều năm ai chọc như . Nụ thường ngày của luôn như một chiếc mặt nạ dán chặt mặt, một biểu cảm thành thói quen.
, thực sự Hạ Sơ Kiến chọc .
Khác với nụ ôn nhu như gió xuân tháng tư khi, nụ khiến đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn vui vẻ.
Ngũ quan giãn hết cỡ, như một nhốt trong bao tải cuối cùng cũng giải thoát, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trên khuôn mặt thanh tú nho nhã, thần sắc rạng rỡ và cuốn hút đến lạ thường.
Hạ Sơ Kiến liếc , đầu tiên cảm nhận niềm vui chân thật từ con , gật gù: "Quyền Thủ tịch, thực ngài thế trông hơn nhiều. Bình thường ngài cứ như đeo mặt nạ, giả trân."
Quyền Dữ Huấn: "..."
Nụ môi suýt thì cứng .
Hắn sờ cằm theo bản năng: "Trước trông giả lắm ?"
Xem còn luyện tập nhiều. Đến cả như Hạ Sơ Kiến cũng thấy giả thì thất bại đến mức nào?
Quyền Dữ Huấn đang mải tự kiểm điểm thì Hạ Sơ Kiến tiếp: "Thực cũng hẳn là giả, còn tưởng tính cách ngài lắm cơ... Chỉ là khi thấy nụ , mới nhận nụ tiêu chuẩn đây của ngài chỉ là xã giao cho lệ..."
Quyền Dữ Huấn: "..."
Thôi xong, lỡ để lộ cảm xúc thật mặt cô gái .
Là của , sửa.
Quyền Dữ Huấn lập tức đeo nụ tiêu chuẩn, nhưng thêm chút trịnh trọng và chân thành: "Hóa là , cứ tưởng đều nghĩ chân thành lắm chứ. Xem xem cách ."
"Chỉ là biểu cảm thôi mà, liên quan gì đến thành công thất bại?" Hạ Sơ Kiến đồng tình.
Mạch não của đám quý tộc đúng là khác , cô chịu thua, hiểu nổi.
Cũng chẳng ở đây lâu thêm.
Quyền Dữ Huấn điều khiển phi thuyền hạ cánh xuống sân thượng tòa chung cư nhà Hạ Sơ Kiến.
Hạ Sơ Kiến ôm khư khư chiếc máy phát điện phản ứng nhiệt hạch siêu mini bước .
Cái khối vuông vức như cái đôn nhỏ , từ nay về chính là niềm hy vọng của cả "thôn" cô!
Bên trong nó là hạt nhân năng lượng, nên vỏ ngoài cực kỳ cứng cáp và khả năng chắn phóng xạ siêu mạnh. Thứ bên trong thoát , thứ bên ngoài cũng đừng hòng chui .
Chỉ cần vỏ hỏng thì an tuyệt đối, ôm ngủ cũng chẳng .
Quyền Dữ Huấn cũng cho kiểm tra kỹ lưỡng, nếu đời nào để cô ôm một quả b.o.m nổ chậm về nhà.
Hạ Sơ Kiến vẫy tay chào Quyền Dữ Huấn: "Xong , nợ nần sòng phẳng, tạm biệt!"
Quyền Dữ Huấn mỉm , đóng cửa khoang, bật chế độ tàng hình, lặng lẽ rời khỏi sân thượng, bay về phía căn hộ của .
Chế độ tàng hình chỉ che mắt thường, chứ hệ thống radar nội thành vẫn sẽ phát hiện .
Đó là lý do hai chiếc phi thuyền tiêu hủy. Còn chiếc đăng ký chính chủ Quyền thị, dính líu đến hoạt động phi pháp nào nên vô tư.
Căn hộ của ở khu Đông, ngay khu chung cư bên cạnh, là một căn penthouse thông tầng với sân thượng rộng rãi, đủ chỗ đậu phi thuyền mini.
...
Đợi Quyền Dữ Huấn khuất, Hạ Sơ Kiến dùng điều khiển để mở cửa nhà kính sân thượng.
Thay đó, cô kích hoạt cơ giáp Thiếu Tư Mệnh, lướt như bóng ma trong đêm, vòng sang phía cửa sổ phòng ngủ của .
Con ch.ó mực lớn nhà đối diện phát hiện mái nhà, chỉ dám ngước lên im thin thít.
Nó đ.á.n.h mùi của đó.
Lần , kẻ đó tung một cú đá khiến nó dính chặt vách thang máy, đau điếng , đến giờ chân cẳng vẫn lành hẳn.
Là một con vật điều, nó quyết định im lặng là vàng, rúc ổ ngủ tiếp.
Hạ Sơ Kiến nhớ lúc cô trèo qua cửa sổ, giờ đương nhiên trèo đường cũ.
Làm gì chuyện cô mang theo điều khiển mở cửa sân thượng...
Cô chỉ thể bò qua cửa sổ nhà thôi!
Câu ban nãy chỉ là để lừa Quyền Dữ Huấn. Hắn thành thật với cô thì cô việc gì thật lòng với .
Hạ Sơ Kiến nhớ lúc cửa sổ đóng kín, chắc giờ trong phòng lạnh lắm...
, cô bảo bối máy phát điện siêu mini. Lát nữa cô sẽ lén đấu nối hệ thống điện tổng, chuyển bộ nguồn điện trong nhà sang dùng máy phát .
Lúc đó tha hồ bật sưởi ấm hết công suất!
Nghĩ đến viễn cảnh ấm áp, cô hí hửng đẩy nhẹ cửa sổ, chui tọt trong nhanh chóng đóng , ngăn cái lạnh thấu xương bên ngoài.
Trong nhà cô về đêm vốn dĩ ấm áp lắm.
Vì để tiết kiệm điện, từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm , cô cô thường để nhiệt độ sưởi thấp, quan niệm rằng chăn ấm thì cần lãng phí điện sưởi phòng.
Với khe hở cửa sổ để , mấy tiếng đồng hồ qua , phòng cô chắc chắn như cái tủ lạnh.
May mà Hạ Sơ Kiến mặc ấm nên thấy lạnh lắm.
kỳ lạ , nhiệt độ trong phòng hề lạnh như cô dự đoán, thậm chí còn chút ấm đặc trưng của căn phòng kín gió mùa đông.
Có gì đó sai sai.
Hạ Sơ Kiến khựng , chăm chăm chốt cửa sổ.
Chỗ đó, cô vốn để một dấu hiệu.
Quả nhiên, dấu hiệu biến mất!
Có phòng cô khi cô , những thế còn đóng cửa sổ giúp cô!
Trong khoảnh khắc, hàng vạn ý nghĩ chạy qua đầu Hạ Sơ Kiến, và ý nghĩ kinh khủng nhất là: Cô cô phát hiện cô trốn chơi đêm...
Ý nghĩ khiến mặt cô cắt còn giọt máu, sợ hãi hơn cả lúc đối mặt với đám quái vật đầu dê xúc tu!
nhanh, cô gạt bỏ suy đoán đó.
Không thể nào là cô cô.
Nếu là cô cô đóng cửa sổ, thì bà oanh tạc tin nhắn quang não của cô từ tám đời ...
Vậy thì là ai?
Ai chỉ đóng cửa sổ, mà còn cô về, lặng lẽ mở , để khe hở y hệt lúc cô ?
Hạ Sơ Kiến nhanh chóng loại trừ hai đứa nhóc chân ngắn, và khoanh vùng nghi phạm: Robot giúp việc Lục Thuận.
Mặt cô sầm .
Lúc cô khóa trái cửa phòng.
Cái con robot quỷ quái , khóa trái mà nó cũng mở !
Chẳng lẽ nó là trộm?
Thời buổi robot giúp việc còn kiêm luôn nghề đạo chích ?
Quyền Dữ Huấn chuyện ?
Vừa suy tính, Hạ Sơ Kiến bình tĩnh quan sát căn phòng, bê chiếc máy phát điện phòng giặt nhỏ ngoài ban công.
Cầu d.a.o tổng ở đó, còn hộp đấu nối nguồn thì ở bên ngoài.
Cô vẫn đang mặc cơ giáp, bay ngoài thao tác cũng tiện.
Mấy việc sửa chữa điện đóm cô học lỏm ở Hiệp hội Ám Dạ trong ba năm qua, chẳng cần thuê thợ.
Hạ Sơ Kiến vội tính sổ với Lục Thuận, cứ thong thả lắp đặt máy phát điện, chỉnh nhiệt độ sưởi lên 25 độ.
Trước đó chỉ đầy 10 độ.
Khi máy phát điện bắt đầu hoạt động, Hạ Sơ Kiến về phòng, quần áo, thu hồi cơ giáp và cởi áo chống đạn.
Trải qua chênh lệch nhiệt độ quá lớn, cô ướt đẫm mồ hôi, cần tắm rửa.
giờ thể tắm . Nhà chỉ một phòng tắm, cô mà đó lục đục thì cô cô thức giấc ngay.
Hạ Sơ Kiến quyết định chỉ dùng khăn ướt lau .
Vào phòng tắm , cô chợt nhận một vấn đề nghiêm trọng.
Giải thích nguồn gốc cái máy phát điện với cô cô thế nào đây?
Nếu thật, cô cô sẽ cô trốn đêm nay.
Việc con gái đêm về ngủ, đối với cô cô là lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Cô dám tưởng tượng cơn thịnh nộ của bà.
Nghĩ nghĩ , cuối cùng cô nhắn tin cho Quyền Dữ Huấn.
[Nguyên Bảo]: Quyền Thủ tịch, giúp một việc ? Cứ cái máy phát điện đó là đồ cũ nhà ngài thải loại cho nhé?
Quyền Dữ Huấn về đến nhà.
Hắn cũng thấy nhớp nháp mồ hôi, đang cởi áo khoác định tắm.
Thấy tin nhắn, , trả lời ngay.
[Kỳ Lân]: Không vấn đề, cứ đổ cho là .
Hạ Sơ Kiến yên tâm.
Cô tính sáng mai sẽ lén mang cái máy ngoài, công khai ôm về cho cô cô xem.
Lấy cớ là vệ sĩ cho Quyền Dữ Huấn, nhà máy mới nên cho cô cái cũ.
Lên xong kế hoạch hảo, Hạ Sơ Kiến mới phòng khách, con robot Lục Thuận đang im lìm ở góc tường, lạnh giọng: "Đừng giả vờ nữa, đây với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-208-bac-thay-ca-khia-bi-ca-khia.html.]
Lục Thuận vẫn bất động, giả vờ tắt máy.
Hạ Sơ Kiến nhếch mép: "Được, lời chứ gì? Để cho một vé 'khởi động ' vĩnh viễn nhé."
Lục Thuận mở bừng mắt, ánh sáng đỏ lóe lên.
Hạ Sơ Kiến bồi thêm: "Cấm chuyện, theo . Đánh thức cô cô dậy là tháo ném Rừng Dị Thú đấy."
Mắt Lục Thuận nhấp nháy liên hồi, cái đầu bán cầu xoay nhẹ tỏ ý hiểu, ngoan ngoãn trượt theo Hạ Sơ Kiến phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng .
Trong phòng Hạ Viễn Phương, chú ch.ó nhỏ Tứ Hỉ rúc đầu ổ ngủ say.
Tiểu Ngũ Phúc cũng bỏ ngón tay khỏi miệng, rúc bên cạnh Hạ Viễn Phương, ngủ ngon lành.
Trong phòng Hạ Sơ Kiến, chỉ ánh đèn ngủ vàng dịu hắt lên.
Cô khoanh tay lạnh: "Lục Thuận, giỏi nhỉ, cả trộm cơ đấy!"
Giọng điện t.ử của Lục Thuận vang lên: "Lục Thuận chỉ thấy chủ nhân đóng cửa sổ, lo Hạ cô cô lạnh thôi."
"Cậu còn dám cãi? hỏi chuyện đó ?!" Hạ Sơ Kiến chột , đúng là cô sơ suất vụ cửa sổ.
Cô cứ nghĩ mở hé một chút , ai ngờ bên ngoài âm 80 độ thì trong phòng chả mấy chốc thành cái hầm băng.
Nếu Lục Thuận đóng cửa sổ, nhiệt độ giảm sâu quá thì cô cô phát hiện là cái chắc...
Xét về mặt , Lục Thuận những vô tội mà còn công!
Hạ Sơ Kiến đời nào chịu để con robot lên mặt.
Cô ho khan lấp liếm: " chuyện cửa sổ ? hỏi là cửa phòng rõ ràng khóa trái, mở mà ! Cậu định trộm thật đấy ?!"
Lục Thuận oan ức: "Tất cả robot giúp việc đều chương trình mở khóa. Để phòng khi chủ nhà quên chìa khóa hoặc mật mã, robot đảm bảo mở cửa cho chủ nhân."
"Đấy, mở khóa khóa đều , còn bảo trộm?!"
Cái miệng máy của Lục Thuận méo xệch xuống thành hình vòng cung buồn bã: "Chương trình tiêu hủy robot trong tay chủ nhân, chúng trộm để gì? Logic tầng thấp nhất của chúng là phục vụ chủ nhân, thậm chí hy sinh vì chủ nhân."
Hạ Sơ Kiến: "...Ý là trách oan , còn trao huy chương cho nữa hả?"
Cô cứ thấy sai sai ở đó, nhưng lý lẽ của Lục Thuận cho rối trí, nhất thời phản bác .
Cái miệng máy của Lục Thuận trở bình thường, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Chủ nhân yên tâm, Lục Thuận là robot chịu thương chịu khó. Việc hứng chịu 'rác cảm xúc' của ngài cũng trong phạm vi công việc của Lục Thuận."
Hạ Sơ Kiến: "..."
Cô - một bậc thầy cà khịa, hôm nay một con robot cà khịa ngược !
Đột nhiên, linh quang lóe lên trong đầu Hạ Sơ Kiến.
Cô Lục Thuận từ đầu đến chân: "...Lục Thuận, thực sự chỉ là robot giúp việc? Cho dù là dòng cao cấp nhất, cũng từng thấy trí thông minh nhân tạo nào như ."
Lục Thuận đáp thế nào, màn hình mắt bắt đầu hiện lên những đường nhiễu loạn, biểu thị bộ vi xử lý trung tâm đang hoạt động quá tải, sắp treo máy đến nơi.
"Đừng giả vờ. Khai thật mau, trả hàng đấy." Hạ Sơ Kiến cũng là đơn giản.
Cô quan tâm Lục Thuận thông minh đến , chỉ lo Quyền Dữ Huấn cài bẫy nhà ...
Cái đầu bán cầu của Lục Thuận bắt đầu mòng mòng, miệng lắp bắp: "Đừng đừng đừng trả hàng", "Lục Thuận sẽ tiêu hủy sẽ tiêu hủy sẽ tiêu hủy"...
Hạ Sơ Kiến khoanh tay, lạnh lùng: "Biết sợ ?"
Màn hình mắt của Lục Thuận thậm chí mô phỏng hình ảnh nước mắt rơi lã chã, tiếc là nhiều quá trông như đang mưa rào...
Hạ Sơ Kiến nén , thầm nghĩ lúc nào rảnh sẽ nhờ ông chủ hờ Tố Bất Ngôn kiểm tra con robot xem vấn đề gì .
Ban ngày cô ở nhà, chỉ cô cô yếu đuối và đứa trẻ đầy ba tuổi, cùng mấy con ch.ó nhỏ, đề phòng .
Hạ Sơ Kiến gằn từng chữ đe dọa: "Lục Thuận, nhớ cho kỹ, chỉ là một robot giúp việc. Nếu dám bất cứ điều gì đe dọa đến an của nhà , thề sẽ tháo từng con ốc vít của , ném axit mạnh cho tan chảy hết."
Lời đe dọa quá nặng nề, "mưa" trong mắt Lục Thuận càng to hơn, thậm chí còn xuất hiện cả mây đen sấm chớp.
"Còn nữa, nếu dám liên lạc với ngoài, tiết lộ chuyện nhà cho bất kỳ ai, sẽ cho cái c·hết còn thê t.h.ả.m hơn axit ăn mòn!"
Ý Hạ Sơ Kiến là dùng đạn chuyên dụng của cơ giáp Thiếu Tư Mệnh.
Cô mới dùng một viên, còn 499 viên nữa cơ.
Lục Thuận vội : "Chủ nhân thể tắt hệ thống kết nối Tinh Võng của Lục Thuận, như sẽ thể liên lạc với ai nữa."
Hạ Sơ Kiến kinh hãi: "Cậu còn lên mạng á?!"
Lục Thuận: "..."
Tự nhiên thấy nhiều.
là robot, nó lựa chọn nào khác ngoài trung thực.
Hạ Sơ Kiến xắn tay áo, lôi hướng dẫn sử dụng , "phẫu thuật" Lục Thuận.
Mười phút , phần cứng kết nối mạng trong Lục Thuận cô tháo tung .
Lục Thuận giận mà dám .
Thực chỉ cần tắt phần mềm là , cần gì tháo cả phần cứng dã man thế!
Tất nhiên, nó cũng tháo phần cứng là cách triệt để nhất...
Lục Thuận tiếc nuối thông báo: "Chủ nhân, chức năng mạng giúp robot kịp thời bổ sung nhu yếu phẩm cho gia đình. Giờ Lục Thuận còn khả năng đó nữa."
"Cậu cần chức năng đó. và cô cô tự lo ." Hạ Sơ Kiến lúc mới yên tâm, "Ra ngoài . Từ nay về cấm phòng khi vắng mặt. Chuyện của cấm với ai, kể cả cô cô."
"Đã rõ." Lục Thuận trượt cửa, còn ngoái bồi thêm một câu, "Nếu chủ nhân lệnh sớm hơn thì phòng ngài ."
Hạ Sơ Kiến: "..."
Con robot thành tinh thật .
Cô hề nhận , trong lời của Lục Thuận, cô trở thành "chủ nhân".
Trong khi Quyền Dữ Huấn tặng nó cho Hạ Viễn Phương, cài đặt ban đầu Hạ Viễn Phương mới là chủ nhân.
Giải quyết xong vụ Lục Thuận, Hạ Sơ Kiến mệt phờ râu, lau qua chui chăn định ngủ bù thì Hoắc Ngự Sân gọi video tới.
Hạ Sơ Kiến lờ , thèm .
Cô tự nhủ giờ 4 giờ sáng, cô đang ngủ say.
Người đang ngủ thì điện thoại ?
Lý do quá hợp lý.
Hoắc Ngự Sân lập tức nhắn tin.
[Hoắc Ngự Sân]: Đừng giả ch·ết, cô và Quyền Dữ Huấn gây án về.
Hạ Sơ Kiến nhíu mày.
Tên tiếng thế?
Thư Sách
Gây án cái gì?!
Cô chỉ theo bảo vệ chủ thôi mà!
Thời buổi Cục Đặc An quản cả chuyện thêm ngoài giờ ?
Hạ Sơ Kiến bực , vẫn quyết định bơ Hoắc Ngự Sân.
Hoắc Ngự Sân đợi một phút, thấy yêu cầu gọi video tự ngắt mà đối phương vẫn im re, bèn nhếch mép.
Khá lắm, gan to đấy.
Hắn nhắn tiếp một tin.
[Hoắc Ngự Sân]: Nếu cô máy, đành đến nhà thăm hỏi cô và tiện thể trò chuyện với cô cô của cô về hành tung đêm nay .
Hạ Sơ Kiến: "!!!"
Tên nắm đúng điểm yếu của cô!
Ngay đó, yêu cầu gọi video tới.
Hạ Sơ Kiến luống cuống bắt máy, giả vờ ngáp một cái thật to, lấy tay che miệng: "Hoắc Đôn Đốc, mới sáng sớm tinh mơ, ngài ngủ ? Cục Đặc An cũng tăng ca giờ ?"
Hoắc Ngự Sân cô, lạnh lùng: "Đừng diễn nữa. Quyền Dữ Huấn gọi video cho , kể hết chuyện ở Hẻm Vô Hữu ."
Hạ Sơ Kiến: "..."
Đậu xanh, ngờ Quyền Dữ Huấn bán cô nhanh thế!
Hạ Sơ Kiến nhớ cú điện thoại Quyền Dữ Huấn gọi phi thuyền!
Cô cứ tưởng gọi về gia tộc, hóa là gọi cho Hoắc Ngự Sân!
là gian thương!
Hạ Sơ Kiến hít sâu, thẳng dậy, nghiêm túc : "Hoắc Đôn Đốc, đó là chuyện giữa ngài và Quyền Thủ tịch, liên quan đến ."
Hoắc Ngự Sân thầm nghĩ, cũng phủi tay đấy, ngu đến mức hết t.h.u.ố.c chữa.
Thấy thái độ của cô, sắc mặt Hoắc Ngự Sân dịu chút ít: " cô vệ sĩ cho , nhưng việc cô báo cáo với Cục Đặc An, thuộc về vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, cần xử phạt."
Hạ Sơ Kiến ngạc nhiên: "...Cái gì? nhận việc thêm bên ngoài mà Cục Đặc An cũng đòi cắt phế ?! Các còn đen hơn cả Hiệp hội Ám Dạ nữa!"
Hiệp hội Ám Dạ cắt phế tiền thêm của thợ săn, tất nhiên là cũng cung cấp trang .
Hoắc Ngự Sân: "..."
Cô tưởng gọi lúc nửa đêm chỉ vì mấy đồng tiền lẻ bán mạng đó ?
Hoắc Ngự Sân quen với mạch não kỳ quái của Hạ Sơ Kiến nên chấp, chỉ lạnh lùng giải thích: "Hạ Sơ Kiến, ở Hiệp hội Ám Dạ cô là thợ săn tự do. giờ cô là nhân viên biên chế chính thức của Cục Đặc An, cô phép qua mặt tổ chức để nhận việc riêng."
"Tại ? Có xung đột gì ?" Hạ Sơ Kiến hiểu, "Thế Thợ săn Ám Dạ nữa ?"
Cô "biên chế chính thức" là thứ , nhưng ngờ cái gì cũng cái giá của nó.
Được cái thì mất cái .
Hoắc Ngự Sân chợt nhớ cô là lính mới tuyển mộ gấp, thực còn thủ tục nhập chức chính thức.
Những kiến thức thường thức đối với cô vẫn là thứ xa lạ.
Cũng thể quá khắt khe.
Hoắc Ngự Sân giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục: "Hiệp hội Ám Dạ là trường hợp đặc biệt, tạm thời thể bỏ qua. Thủ tục nhập chức của cô tất, nên . Về các quy định kỷ luật của Cục Đặc An, cấp Mạnh Quang Huy sẽ training kỹ cho cô."
Hạ Sơ Kiến: "...Ồ."
Lúc Hoắc Ngự Sân mới hỏi trọng tâm: "Cô cùng Quyền Dữ Huấn Hẻm Vô Hữu?"
Hạ Sơ Kiến nhớ lời Quyền Dữ Huấn dặn thể trả lời Hoắc Ngự Sân.
Vả là Hoắc Ngự Sân chủ động tìm đến, nên cô nhanh nhảu hỏi:
"Hoắc Đôn Đốc, . Ngài lòng đất chỗ đó một căn cứ nghiên cứu tiến hóa gen ?"