Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 33: Không thấy nhục, còn lấy làm vinh

Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:58:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"...Thế cái gì mới gọi là đồ bẩn?" Hạ Sơ Kiến tò mò hỏi.

Cô cứ ngỡ Huyết Kỳ Lân mắc bệnh sạch sẽ kiểu con , nhưng xem .

Tam Tông thật thà, gạt lớp đất mùn, : "Ngoài đất mùn nơi nó sinh trưởng, khí sạch và nước mưa tự nhiên, thì thứ khác đều tính là ô nhiễm. Ví dụ như máu, nước tiểu, tro cốt... ừm..."

Hạ Sơ Kiến hiểu ngay, khóe miệng giật giật.

Tam Tông thuần thục đào một cái hố nhỏ, bứng nguyên gốc Huyết Kỳ Lân lên, hai tay nâng niu đưa tới mặt Hạ Sơ Kiến: "Nữ đại gia xem ! Đây là cây Huyết Kỳ Lân tươi nhất mà Tam Tông từng thấy!"

Cây Huyết Kỳ Lân hình dáng y hệt một con thú nhỏ màu xanh đậm, hai cái sừng đầu sống động như thật. Tiếc là nó là thực vật chứ động vật.

mắt Hạ Sơ Kiến cây Huyết Kỳ Lân.

Cô đảo mắt quanh gốc cây đào, cố tìm kiếm loài thực vật cộng sinh với nó - Không Tang.

Theo ghi chép của Viện sĩ Đạm Đài Tư Niên, Không Tang là loài thảo mảnh mai, trông như chỉ cần một cơn gió nhẹ là bay mất. Thân cây thon dài, lá giống phong lan nhưng ngắn hơn một nửa, màu xanh sương mù mờ ảo. Hoa trắng ngà ánh chút hồng phấn, thực, như vài nét vẽ tùy tiện trong tranh thủy mặc nhưng tràn đầy sức sống.

Loài cây sống cộng sinh quanh Huyết Kỳ Lân.

quanh cái hố nhỏ, Hạ Sơ Kiến chẳng thấy gì. Đừng là cây phong lan màu xanh sương mù, ngay cả một cọng cỏ khô cũng . Chỉ đất mùn đen sì.

Tam Tông giơ Huyết Kỳ Lân mãi mỏi cả tay mà Hạ Sơ Kiến đón lấy, bèn rụt rè hỏi: "Nữ đại gia thích cây ?"

Đầu óc Hạ Sơ Kiến cuồng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: "Nhiệm vụ thôi, thích quan trọng. mà... một cây Huyết Kỳ Lân thì ít quá..."

Tam Tông "À" lên một tiếng, vội : "Tam Tông Chủ trại , Rừng Dị Thú mỗi năm mọc 10 cây Huyết Kỳ Lân. Đây mới là một cây, chắc chắn còn 9 cây nữa!"

Hắn Hạ Sơ Kiến đầy mong đợi, chỉ cần cô lệnh là sẽ tìm giúp ngay!

Hạ Sơ Kiến thầm nghĩ, trong bài báo của Viện sĩ Đạm Đài, cây Không Tang triệu năm tìm thấy trong "một ổ" Huyết Kỳ Lân.

Liệu từ "một ổ" là mấu chốt? Ở đây chỉ một cây đơn lẻ, rõ ràng là "ổ".

Hạ Sơ Kiến đảo mắt, hỏi tỉnh bơ: "Tam Tông , Huyết Kỳ Lân mọc lẻ loi thế thôi ? Có khi nào mọc thành một ổ, một bụi ?"

Tam Tông trợn tròn mắt, suy nghĩ một lúc : "Tam Tông bao giờ, nhưng chắc cũng thể... Tuy nhiên, đất trồng cực kỳ màu mỡ, màu mỡ hơn đất thường gấp nhiều mới !"

"Nghĩa là ?"

"...Nữ đại gia xem, chỗ một cây Huyết Kỳ Lân thì xung quanh cây nào khác sống nổi. Vì Huyết Kỳ Lân hút chất dinh dưỡng kinh khủng lắm. Mảnh đất mùn rộng một mẫu chỉ đủ nuôi một cây thôi."

"Nếu mọc thành một ổ, thì mảnh đất đó những cực rộng mà còn tích tụ độ phì nhiêu qua nhiều năm mọc bất cứ cây gì khác."

Hạ Sơ Kiến nhíu mày: "...Rất nhiều năm là bao nhiêu năm?"

Tam Tông gãi cái má heo, khó xử: "Cái ... Tam Tông Chủ trại , ít nhất cũng mấy chục vạn năm..."

Mấy chục vạn năm đất bỏ hoang để tích tụ dinh dưỡng! Diện tích cực lớn. Cụ thể lớn cỡ nào thì Tam Tông mù tịt, Hạ Sơ Kiến càng mù tịt hơn.

Hạ Sơ Kiến khẽ nhíu mày. Tìm kiểu gì bây giờ?

Kể cả ở lỳ đây đến tháng 3 năm cũng thể rà soát từng tấc đất của khu rừng rộng lớn . Nếu tìm Không Tang tháng 3, cô cô sẽ đợi thêm một năm nữa.

theo lời bác sĩ Thẩm, cô cô e là đợi nổi...

Nghĩ đến cô cô nuôi nấng , hai nương tựa lẫn bao năm qua sắp rời xa mãi mãi, lòng Hạ Sơ Kiến đau như cắt. Không, nhất định thể chờ đến sang năm!

Hạ Sơ Kiến quyết tâm, Tam Tông với ánh mắt dữ dội: "Có cách nào tìm nhanh các vị trí khác ?"

Tam Tông gãi đầu: "Tam Tông thể ngửi thử, nhưng chỗ rộng quá, sợ là tốn nhiều thời gian..."

"Bao lâu thì ngửi hết ?"

"...Hết cả khu á?!" Tam Tông xụ mặt. "Thế thì Tam Tông ngửi đến c.h.ế.t cũng hết! Chỗ quá... quá... quá lớn!"

Hạ Sơ Kiến rối bời, trong rừng cây nhỏ, lẩm bẩm: "Thực sự còn cách nào ? Thực sự hết cách ?"

Giọng cô lớn, nhưng chứa đầy sự tuyệt vọng và bi ai. Không chỉ Tam Tông thấy thương cảm, mà ngay cả chú ch.ó con cũng cảm nhận . Nó ngước đôi mắt hạt đậu đen cô, rưng rưng như sắp .

Chẳng mấy chốc, 10 phút hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-33-khong-thay-nhuc-con-lay-lam-vinh.html.]

Giọng Diệp Thế Kiệt vang lên trong tai truyền dẫn xương: "Hạ Sơ Kiến, cô tự về để bảo Lý Phược và Tống Minh Tiền sang bắt về?"

Hạ Sơ Kiến nhất thời nghĩ cách nào khác. Cô đồng hồ, mới hơn 1 giờ chiều mà trời sắp tối. Ở gần Cực Bắc, mùa đông ngày ngắn, chỉ 6 tiếng ánh sáng. Càng lên phía Bắc ngày càng ngắn, đến tâm Cực Bắc thì là đêm trường vĩnh cửu.

Tuyết ngừng, bóng tối như tấm màn nhung phủ xuống vạn vật. Nhiệt độ giảm sâu. Dù mặc đồ ấm, Hạ Sơ Kiến vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương đang ngấm dần da thịt.

Thôi thì về . Mai tính tiếp.

"Em về ngay." Hạ Sơ Kiến đáp ỉu xìu. Diệp Thế Kiệt ngắt kết nối ngay lập tức.

Hạ Sơ Kiến lấy túi giữ tươi, bỏ cây Huyết Kỳ Lân dính cả đất , theo đường cũ.

lúc đó, một tiếng chim kêu lanh lảnh vang lên bầu trời đêm.

Hạ Sơ Kiến ngẩng đầu, thấy con Sư Thứu Hải Đông Thanh bay trở . Sợi xích đen sì cổ nó nổi bần bật giữa bộ lông vàng óng.

con chim những thấy nhục, mà còn lấy vinh. Nó ngẩng cao đầu kêu vang giữa trung, như khoe cái "vòng cổ" mới tậu với cả khu rừng.

Hạ Sơ Kiến giật khóe miệng, dừng bước.

Con Sư Thứu đáp xuống cạnh cô, cúi cái đầu sư t.ử xù lông xuống, cọ cọ tay cô đầy vẻ nịnh nọt.

Hạ Sơ Kiến: "..."

Không ngờ con chim lúc đầu kiêu ngạo hống hách thế mà thuần phục xong ngoan như cún. Cô xoa xoa đám lông vàng đầu nó nhảy lên lưng.

Cô đưa tay về phía Tam Tông và chú ch.ó nhỏ: "Hai đứa lên đây."

Tam Tông kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy thuần khiết y hệt chú ch.ó con.

"Nữ đại gia! Không cần ! Tam Tông chạy bộ theo mà!" Hắn xua tay lia lịa, dám tin một con đối xử với như thế.

chú ch.ó con thì hớn hở. Nó sủa gâu gâu, cố nhảy lên lưng Sư Thứu. con chim cao tới 2 mét kể cả khi , chú ch.ó chân ngắn nhảy 1 mét là kỳ tích .

Nhìn chú ch.ó con "càng bại càng đánh", Hạ Sơ Kiến phì , nỗi buồn phiền vơi ít nhiều.

Cô bảo Tam Tông: "Ngươi bế nó lên . Ngươi chạy nhưng nó thì , nó bé quá, trời lạnh. Chúng về nhanh."

Tam Tông xúc động gì, xoa xoa hai bàn tay chai sạn , Hạ Sơ Kiến chú ch.ó con đang nỗ lực trong vô vọng. Cuối cùng gật đầu: "Được, Tam Tông lên vì em cún!"

Hắn bế thốc chú ch.ó lên, nhún nhẹ một cái nhảy tót lên lưng rộng của con Sư Thứu.

Hạ Sơ Kiến nhướng mày. Không ngờ gã Đầu Heo trông vụng về, chỉ trồng trọt thủ khá phết.

Tam Tông co ro gần đuôi chim, một tay ôm chó, một tay lén túm chặt lông vũ để giữ thăng bằng.

Hạ Sơ Kiến giật nhẹ sợi xích: "A Điêu, thôi."

Sư Thứu kêu một tiếng vui vẻ, dang rộng đôi cánh, vỗ mạnh lao vút lên bầu trời đêm đen đặc.

Lên cao, gió càng rít mạnh bên tai. Dù Hạ Sơ Kiến trang kín mít từ đầu đến chân nhưng vẫn bằng mũ giáp chuyên dụng. Gió lạnh luồn khe hở giữa khẩu trang và mũ len như ngàn mũi kim châm da thịt. Cái lạnh thấu xương khiến cô rùng .

Cô vội rạp xuống, vùi mặt đám lông tơ mềm mại ở cổ con Sư Thứu. Hơi ấm lập tức bao trùm, xua tan cái lạnh.

Thư Sách

A Điêu như cô chủ lạnh, sải cánh bay nhanh hơn.

Hạ Sơ Kiến thở phào khoan khoái, nghiêng đầu ngắm bầu trời đêm. Cảm giác như đang bơi trong hồ đầy kim cương, những ngôi lấp lánh chính là những viên đá quý thuần khiết nhất.

Có A Điêu, quãng đường bộ mất nửa tiếng giờ chỉ tốn vài phút bay.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...