Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh] - Chương 34: Tổn thương tự tôn

Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:58:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Sư Thứu Hải Đông Thanh từ từ đáp xuống ngôi nhà gỗ sáng đèn, Hạ Sơ Kiến ánh lửa ấm áp, bỗng hiểu ý nghĩa của "nhà".

Nhà, lẽ là nơi thắp sáng ngọn đèn và chờ trở về...

"Em về đây!" Hạ Sơ Kiến đẩy cửa bước , mùi thơm đặc trưng của heo rừng nấu nấm cục đen sộc mũi.

Vẫn là những món cô nấu lúc , vì nhiều quá nên ăn vẫn hết.

Chắc là ngán nhỉ?

Nhìn Lý Phược và Tống Minh Tiền tranh miếng sườn nướng cuối cùng, Bình Quỳnh thì ôm bát tô húp sùm sụp món heo hầm, là ngay câu trả lời.

Chỉ Diệp Thế Kiệt chiếc giường gỗ duy nhất, mắt dán chặt cửa. Thấy cô về, mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt : "Về thì về, ồn ào cái gì."

Hạ Sơ Kiến trừ: "Đội trưởng đỡ ? Thương thế nặng ? Hay về , để bác sĩ Hiệp hội khám cho?"

Lúc ba mới ngẩng đầu khỏi bát cơm, Hạ Sơ Kiến Diệp Thế Kiệt, gì cho .

Diệp Thế Kiệt nhíu mày: "Vào , bên ngoài lạnh thế cứ mở toang cửa gì?"

Hạ Sơ Kiến đầu cửa. Gã Đầu Heo Tam Tông tìm một góc mái hiên, co ro cùng con Sư Thứu. Sư Thứu là thú hoang dã quen ngủ ngoài trời thì , nhưng Tam Tông thì khác.

Do dự mãi, cô với Diệp Thế Kiệt: "Đội trưởng, bên ngoài lạnh quá, cho Tam Tông và ch.ó con ."

Cô do dự vì trong mắt thường Đế quốc Bắc Thần, Loại nhân coi là , chỉ là tiện dân, là nô lệ.

Diệp Thế Kiệt nhắm mắt, lạnh lùng đáp: "Cơ thể Loại nhân khác con , cần cô lo."

"Khác chỗ nào?" Hạ Sơ Kiến c.ắ.n môi. "Họ cũng giống chúng , cũng là mà."

"Tiện dân và nô lệ Loại nhân đều bình thường." Diệp Thế Kiệt nhận thức chung của xã hội, vẻ tranh cãi.

"Thực Gen tiến hóa giả cũng bình thường." Hạ Sơ Kiến buột miệng.

Nói xong cô hối hận ngay. Đây là lời cô cô lầm bầm ở nhà, cô quen tai nên lỡ lời. Cô cô từng dặn lung tung bên ngoài. Ở Đế quốc Bắc Thần, câu thuộc dạng đại nghịch bất đạo, chẳng khác nào đ.á.n.h đồng tầng lớp thượng đẳng Gen tiến hóa giả với lũ Loại nhân hạ đẳng.

Diệp Thế Kiệt mở bừng mắt, ánh sắc lạnh: "Hạ Sơ Kiến, giữ mồm giữ miệng! Đừng để thấy câu nữa! Nếu , cô cuốn xéo khỏi Hiệp hội ngay lập tức!"

Thư Sách

Đây là đuổi cô ?

Dù hối hận vì lỡ lời, nhưng Diệp Thế Kiệt mắng té tát thế khiến lòng tự trọng của Hạ Sơ Kiến tổn thương ghê gớm.

Máu nóng dồn lên, cô lạnh: "Được, cần đuổi, ngay đây!"

Nói cô đóng sầm cửa , thèm nhà.

Đứng cửa gỗ, cái lạnh thấu xương ập tới khiến cô rùng . Tam Tông há hốc mồm cô. Trong bóng tối, gương mặt heo của bớt phần nào.

Hắn ôm chặt ch.ó con, run rẩy dậy: "Nữ đại gia đừng cãi vì Tam Tông... Tam Tông mà, lạnh , Tam Tông là nô lệ, quen ... Mấy hôm theo tên xa cũng ngủ tuyết, ..."

Tam Tông ôm ch.ó con ngực, lầm lũi bước . Chó con gác đầu lên vai , Hạ Sơ Kiến càng lúc càng xa, sủa ẳng ẳng đầy thắc mắc, như hiểu .

Lòng Hạ Sơ Kiến thắt . Cô gọi giật giọng: "Tam Tông! Đừng ! Chúng lên phi hành khí ngủ một đêm!"

Trong nhà, Diệp Thế Kiệt thấy, gân trán giật giật, gầm lên: "Đó là xe của Hiệp hội! Loại nhân... phép lên!"

Hắn kìm nén lắm mới thốt hai chữ "nô lệ".

Lúc , ba mới thấy sự việc nghiêm trọng.

Lý Phược lau miệng dính mỡ, khẽ khuyên: "Đội trưởng, một đêm thôi mà... Sơ Kiến xe thì ở ... Ngoài trời lạnh thế, em thường, chịu nổi..."

Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh cũng hùa : "Đội trưởng, Sơ Kiến còn nhỏ, thành niên, đang học cấp 3, suy nghĩ kỳ quặc một tí cũng là bình thường..."

Ý họ là chuyện cô Gen tiến hóa giả thường. Còn chuyện cho Loại nhân nhà thì so với câu chẳng đáng nhắc tới.

Diệp Thế Kiệt quyết thỏa hiệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-34-ton-thuong-tu-ton.html.]

Hắn lạnh lùng: " , các chiều hư nó! Ở đây, mặt chúng thì , coi như trẻ con hiểu chuyện! nhỡ nó quen thói, ngoài lung tung thì hậu quả thế nào các ?!"

Ba cúi đầu im lặng.

Diệp Thế Kiệt sầm mặt kể: "Mười mấy năm , một học giả chỉ thuận miệng trong hội nghị rằng Loại nhân thể là một hướng tiến hóa của gen, kết quả chọc tổ ong vò vẽ!"

"Các học giả đó giờ ở ?"

Cả ba lắc đầu.

"...Ông c.h.ế.t , t.ử hình ngay năm đó." Diệp Thế Kiệt nhắm mắt, thở hắt .

Năm đó mới 10 tuổi. Hắn tiếp, vì học giả đó chính là cha ruột .

Hắn từng kể với ai, nhà vốn là Công dân Đế quốc, sống ở khu trung lưu Đế đô. Chỉ vì một câu lỡ lời của cha mà tan cửa nát nhà. Cha xử tử, gia sản tịch thu, con giáng xuống Bình dân, lưu đày tới hành tinh Quy Viễn xa xôi lạc hậu nhất.

Mẹ qua đời vì u uất. Hắn một vật lộn ở Mộc Lan thành, may mắn đột biến gen thành tiến hóa giả mới lấy phận Công dân. vì lý lịch của cha, cả đời thể việc trong cơ quan chính phủ, chỉ thể kiếm cơm ở tổ chức dân sự như Ám Dạ.

"Chuyện chỉ , mà ngay cả trong đầu cũng phép nghĩ tới! Vì nghĩ thì mới lúc buột miệng ! Chỉ cần là đại họa! Không ai cứu !"

"Các còn bênh nó, c.h.ế.t ?! Nói !"

Diệp Thế Kiệt đ.ấ.m mạnh xuống giường, gào lên khản đặc.

Ba co rúm, dám thở mạnh. Họ thấy Đội trưởng phản ứng thái quá, nhưng uy quyền tích lũy bao năm vẫn đủ trấn áp họ.

Thấy họ ngoan ngoãn, Diệp Thế Kiệt hít sâu, bảo Lý Phược: "Cậu xe ngủ . Đêm nay cấm nó nhà! Trừ khi nó nhận sai!"

Lý Phược dám cãi, lặng lẽ mặc áo khoác lông gấu, ngoài.

Hạ Sơ Kiến vẫn gần cửa, rõ mồn một. Cô về phía xe mà Lý Phược: "Phược Gia, em lên xe lấy đồ ?"

Theo ý Diệp Thế Kiệt thì chắc chắn là . Lý Phược nỡ. Hắn thấy Đội trưởng đúng về lý, nhưng về tình thì quá khắt khe với cô bé 14 tuổi lăn lộn kiếm sống nuôi gia đình .

"Đi , lấy gì thì lấy." Lý Phược thì thầm. "Lấy một cái máy phát điện mini ..."

Hạ Sơ Kiến vốn chỉ định lấy vũ khí đạn dược, Lý Phược gợi ý, mắt cô sáng lên.

...

Hạ Sơ Kiến nhảy lên xe, lấy 4 quả cật heo đông lạnh đeo thắt lưng (bên ngoài trời đủ lạnh để giữ đông). Lấy nốt 8 cái răng nanh nhét hộp súng.

Sau đó, cô khệ nệ bê một máy phát điện phản ứng nhiệt hạch mini, một thùng đạn s.ú.n.g máy, 10 băng đạn s.ú.n.g ngắm, chất hết lên lưng Sư Thứu Hải Đông Thanh. Cô còn lấy cả chiếc áo lông dị thú của Hiệp hội để chăn đắp.

Lý Phược đưa cô thùng dịch dinh dưỡng cao cấp nhưng cô từ chối. Đó là của Diệp Thế Kiệt, cô thèm.

"Tiểu Sơ Kiến, đừng giận, đừng dỗi Đội trưởng... Anh cũng cho em thôi..." Lý Phược khổ sở khuyên can, chỉ giữ cô . "Em nhận sai là xong chuyện ngay mà."

"Em , em giận, cũng dỗi." Hạ Sơ Kiến bình tĩnh , lảng tránh ánh mắt . "Em chỉ quen cách chuyện của thôi."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...