Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 1252: Ngoại truyện - Mẹ của hắn
Cập nhật lúc: 2025-07-16 03:46:39
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Tiểu Phương là con gái nổi tiếng xinh trong làng.
Tất cả dân làng đều nghĩ rằng cô sẽ gả một gia đình khá giả, thậm chí thể lấy ở thị trấn.
Thế nhưng, hy vọng đó dập tắt một ngày nọ.
Triệu Tiểu Phương mất tích.
Cô biến mất khi núi nhặt củi, ba ngày mới trở về, như kẻ mất hồn.
Dân làng nghi ngờ cô gặp chuyện , và nghi ngờ đó xác nhận hai tháng .
Triệu Tiểu Phương thai.
Đứa bé là của ai, ngay cả cô cũng .
Thời đó, mang thai khi kết hôn là một tội lớn.
Nếu nhờ cha Triệu gia khẩn thiết van xin, lẽ cô thoát khỏi phận trói đá nhấn chìm.
Dù , cô vẫn dân làng coi là ô uế. Áp lực dư luận khiến gia đình Triệu buộc đuổi cô khỏi nhà. Triệu Tiểu Phương đày đến một túp lều nhỏ chân núi, sống một .
Cô đời khinh rẻ chỉ một đêm, thậm chí hiểu vì đối xử như .
Cô đổ cho đứa bé trong bụng.
Vì thế, cô tìm cách để phá thai.
Cô từng ngâm sông, tự ngã từ dốc xuống, dùng tay đ.ấ.m bụng, nhưng đứa bé vẫn bình an vô sự.
Suy nghĩ của cô về đứa bé đổi một đêm nọ.
Vì sống một chân núi, cô một tên vô trong làng để ý.
Hắn đột nhập túp lều, định cưỡng ép cô. Triệu Tiểu Phương giận sợ, trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí nghĩ đến việc cùng c.h.ế.t chung.
Cũng chính lúc , bụng cô mới nhô lên bỗng phát ánh sáng.
Tên hoảng sợ, miệng la hét "yêu quái", vội vàng bỏ chạy lăn xuống dốc, va đầu đến mức hôm nhớ gì nữa.
Triệu Tiểu Phương tin rằng đó là đứa bé trong bụng đang bảo vệ cô.
Bởi vì đêm đó, cô đầu tiên cảm nhận cử động của thai nhi.
Đứa bé dường như với cô rằng nó vẫn ở đó.
Nó sẽ che chở cho cô.
Triệu Tiểu Phương bắt đầu chăm sóc bản chu đáo hơn. Thời gian trôi qua, cô dần tràn đầy hy vọng về sự đời của đứa bé.
Bảy tháng , một ngày mưa bão, cô hạ sinh một đứa bé trong túp lều cũ nát.
Nhìn đứa bé nhỏ xíu, cô đầu tiên cảm nhận niềm hạnh phúc của .
Thế nhưng, niềm hạnh phúc đó chỉ kéo dài đầy một ngày.
Vì trời mưa to, ai trong làng cô sinh con, nhưng con rồng từng giam cầm và nhục cô trong núi tìm đến.
Hắn cướp mất đứa bé của cô.
Khi cô sẵn sàng một .
Cô oán hận, bất mãn, lóc van xin, nhưng tất cả đều vô ích.
Bởi vì cô chỉ là một bình thường, mà bình thường đối mặt với yêu quái thì bao giờ khả năng chống cự.
Dân làng thấy bụng cô xẹp xuống nhưng thấy đứa bé , liền cho rằng cô sinh một đứa bé c.h.ế.t yểu.
Gia đình họ Triệu dù chịu áp lực từ dân làng dám công khai đón cô về, nhưng vẫn lén lút giúp đỡ cô chút ít. Biết tin đứa bé còn, họ khuyên nhủ cô lâu, cuối cùng cũng thuyết phục cô buông bỏ quá khứ.
Ban đầu, họ định giúp Triệu Tiểu Phương tìm một gia đình xa xôi để gả , nhưng một gã goá vợ trong làng chủ động đến hỏi cưới.
Cuối cùng, Triệu Tiểu Phương cũng tái giá.
Cô một gia đình mới, sinh thêm một đứa bé khác.
Cô dành tất cả tình cảm và sự quan tâm cho đứa con mới của .
Thế nhưng, khi cô gần như quên đứa bé cướp mất năm xưa, trả về.
Một thiếu niên mười tuổi, đầy thương tích, thoi thóp thở.
Dù ai rõ, nhưng cô nhận ngay đó chính là đứa con mất của .
Cô giữ , nhưng mới đề cập, chồng cô phản đối kịch liệt.
Đứa bé từng cô coi là nỗi nhục, với chồng cô bây giờ cũng chẳng khác gì?
Hơn nữa, gia đình nhỏ của cô đủ khả năng nuôi thêm một đứa trẻ.
Vì thế, cô tàn nhẫn đưa trở về túp lều cũ, mặc cho tự sinh tự diệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-1252-ngoai-truyen-me-cua-han.html.]
Có lẽ nhờ dòng m.á.u yêu quái mạnh mẽ, đứa bé vẫn sống sót.
Triệu Tiểu Phương tự nhủ với vô rằng đứa bé đó còn liên quan gì đến cô nữa. Mười năm trôi qua, nhiều thứ đổi.
Cô còn là một như .
Cô chịu trách nhiệm với gia đình hiện tại.
Cô cũng dám gặp , sợ sẽ cô bằng ánh mắt hận thù.
Cô chỉ thỉnh thoảng lén để vài cái bánh bao tiết kiệm cửa nhà .
Cô chồng thấy hành động đó, nhưng giả vờ .
Như cách giả vờ thấy khi cô thỉnh thoảng gọi đứa con ở nhà là "Bảo thứ hai".
Cuộc sống cứ thế trôi qua ba mươi năm chật vật.
Dân làng dần nhận sự khác biệt của đứa bé.
Trong khi con trai thứ hai của cô lớn lên từng năm, vẫn giữ nguyên hình dáng như ngày mới về làng.
Hắn lớn lên.
Dân làng bắt đầu sợ hãi, gọi là yêu quái, và lên kế hoạch đuổi khỏi làng.
Triệu Tiểu Phương , trong lòng nóng như lửa đốt nhưng .
Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, bình thường.
cô thể để dân làng đuổi .
Cô nhớ đến những lùn bẩm sinh mà cô từng kể ở ngoài làng, bộ mấy chục dặm đến thành phố, tìm hiểu thông tin cần.
Cô mang "tài liệu" mà bụng đưa về làng, quỳ gối mặt một cụ già hiểu , cầu xin cụ giúp cô thuyết phục dân làng:
"Đứa bé đó yêu quái, nó chỉ mắc một căn bệnh lớn , ở thành phố gọi là bệnh lùn."
Cô nếu tự , dân làng chắc tin, nhưng nếu cụ già đức cao vọng trọng thì khác.
Cụ già thuyết phục, giải thích tình hình bệnh lùn cho dân làng.
Dân làng cũng như cô mong , chấp nhận lời giải thích đó.
Đứa bé ở làng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dù vẫn lớn và trẻ con trong làng xa lánh, ghét bỏ.
đó là nỗ lực lớn nhất cô thể cho .
Dù từ đầu đến cuối, hề cô gì.
Những năm đó, cô vẫn thỉnh thoảng lén đến túp lều , lén để đồ ăn.
Đứa bé bao giờ chủ động tìm cô.
Có lẽ cô khắc tình , chồng và con trai thứ hai của cô lượt qua đời.
Cô thể trở về nhà họ Triệu, nhưng cô cúi đầu, xách hành lý tìm đến đứa bé năm xưa.
Hắn đón nhận cô, nhưng cũng đuổi cô .
Họ sống bên ba mươi năm trong sự ngượng ngùng.
Cô vẫn oán hận cô.
cô thể giải thích.
Như cách cô thể giải thích vì là yêu quái.
Về , chiến tranh nổ .
Cô c.h.ế.t trong đạn lửa.
Triệu Tiểu Phương lúc đó cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc đời khổ ải của cô, cuối cùng cũng kết thúc.
cô c.h.ế.t , đứa con của cô thì ?
Đứa con của cô, chỉ còn một .
Cô vẫn buông bỏ nỗi lo lắng, đặc biệt khi trong khói lửa mịt mù, cô thấy bóng hình nhỏ bé đang chạy về phía , lòng cô trào dâng sự lưu luyến.
"Bảo lớn..."
Giá như, thể ở bên con thêm chút nữa, thì bao.
Cô vẫn gọi một tiếng "".