Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 39: Ác mộng của Quan Nhụy Nhụy
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:03:24
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia đình họ Quan.
Kể từ đêm Quan Bảo Thành điên cuồng đập phá cổ vật trị giá gần chục triệu trong nhà, khi tỉnh táo lại, ông ta cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Thêm vào đó, tại buổi tiệc, Khương Vũ Thành công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Quan, chỉ trong hai ngày, các doanh nghiệp hợp tác với Khương gia đều lần lượt hủy bỏ hợp đồng với Quan thị.
Quan Bảo Thành lập tức ngã bệnh.
Bạch Thục Cầm còn tệ hơn, đêm trở về đã gục ngã.
Nhà họ Quan đột nhiên mất đi hai trụ cột, Quan Khải Thâm buộc phải tạm thời đảm nhận công việc công ty, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Kết quả là vừa rời khỏi công ty hôm qua, anh ta gặp tai nạn xe cộ, gãy xương cánh tay.
Phiêu Vũ Miên Miên
So với ba người kia, tình trạng của Quan Nhụy Nhụy còn tồi tệ hơn.
Cô ta đã liên tục hai ngày gặp phải cùng một cơn ác mộng.
Bầu trời đen kịt, tòa nhà giảng đường bỏ hoang, một thiếu nữ thân dưới ngập trong máu, ánh mắt tuyệt vọng và cầu xin nhìn về phía cô ta.
Cuối cùng là cánh cửa sân thượng mà cô ta vội vã đóng sập lại.
Bên tai như vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thảm thiết của cô gái:
"Cứu tôi... xin cô, cứu tôi..."
Giọng nói ấy như vọng thẳng vào tai.
Quan Nhụy Nhụy bỗng mở mắt, đột nhiên phát hiện bên giường mình đang ngồi cô gái thân dưới đẫm máu, đôi mắt tràn đầy nước mắt huyết, nhìn chằm chằm vào cô ta...
"ÁÁÁÁÁÁÁ!!!"
Tiếng thét của Quan Nhụy Nhụy trong đêm khuya gần như vang khắp biệt thự nhà họ Quan.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Bạch Thục Cầm gượng gạo bước vào, gương mặt xanh xao vì bệnh tật.
"Nhụy Nhụy... Nhụy Nhụy, con sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
Quan Nhụy Nhụy lập tức lao vào lòng Bạch Thục Cầm, khóc nức nở.
Bạch Thục Cầm vỗ về con gái, giọng đầy xót xa: "Nhụy Nhụy đừng sợ, nói cho mẹ nghe, có phải con gặp ác mộng không?"
Quan Nhụy Nhụy vẫn ôm chặt mẹ, chỉ biết gật đầu qua tiếng nấc.
Bỗng Bạch Thục Cầm kéo cô ta ra khỏi lòng, giọng vẫn dịu dàng:
"Vậy con có... mơ thấy mẹ không?"
Khi Quan Nhụy Nhụy ngẩng đầu, gương mặt Bạch Thục Cầm chợt biến thành cô gái hai mắt đẫm máu, da trắng bệch.
"ÁÁÁÁÁÁÁ!!!"
Tiếng thét một lần nữa vang lên khắp biệt thự.
Ngay sau đó, Quan Bảo Thành bước vào, Quan Nhụy Nhụy lại òa khóc, rồi... Quan Bảo Thành cũng biến thành hình dáng cô gái kia.
Quan Nhụy Nhụy suýt phát điên.
Hai ngày liên tiếp gặp phải những giấc mộng trong mộng như vậy, tinh thần cô ta gần như sụp đổ, thậm chí không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.
Đến nỗi khi tỉnh táo nhìn thấy Bạch Thục Cầm, cô ta lập tức cầm đồ vật ném về phía bà ta.
Không dám ở lại nhà, Quan Nhụy Nhụy vội vã thay quần áo và ra khỏi nhà.
Nhưng cô ta không thấy rằng, phía sau biệt thự dường như bị một đám mây đen bao phủ. Giữa mùa hè nắng chói chang, nhưng không một tia nắng nào lọt vào nhà họ Quan.
Và khi Quan Nhụy Nhụy rời đi, những sợi khí đen bám theo cô ta bắt đầu lan tỏa, thấm vào mọi nơi cô ta đi qua.
......
Phía nhà họ Bùi.
Bùi Viễn Thành vừa bị Quan Tú Tú làm cho bẽ mặt, trở về nhà với gương mặt đen sạm.
Vừa bước xuống xe, anh ta chợt thấy một bóng người lao về phía mình.
Đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm rõ rệt, gương mặt vàng vọt, trông như một con ma đói.
Trong khoảnh khắc đó, Bùi Viễn Thành thực sự tưởng mình gặp ma giữa ban ngày, vô thức đẩy người đó ra.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gọi vừa quen thuộc vừa đầy uất ức:
"Bùi ca ca!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-39-ac-mong-cua-quan-nhuy-nhuy.html.]
Bùi Viễn Thành mới nhận ra, người trước mặt chính là Quan Nhụy Nhụy!
Nhìn cô gái trông như hai ngày chưa ngủ, dáng vẻ tiều tụy chẳng còn chút nào của một tiểu thư nhà họ Quan, anh ta nhếch mép:
"Sao em lại thành ra thế này?"
Quan Nhụy Nhụy hai ngày qua bị hành hạ về tinh thần, nghe vậy lại òa khóc:
"Bùi ca ca, em hai ngày nay cứ gặp ác mộng, em sắp chịu không nổi rồi..."
Bùi Viễn Thành bất đắc dĩ nhìn Quan Nhụy Nhụy trong lòng.
Trước khi gặp lại Quan Tú Tú, anh ta từng nghĩ mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng sau khi gặp lại Quan Tú Tú, anh ta nhận ra Quan Nhụy Nhụy thực sự chẳng có điểm nào sánh bằng cô ấy.
Nhan sắc không bằng, tính cách không bằng, giờ ngay cả gia thế cũng không bằng.
Bùi Viễn Thành đang cân nhắc việc đoạn tuyệt với Quan Nhụy Nhụy, dứt khoát một lần.
Ban đầu, anh ta nghĩ rằng với vị trí của mình trong lòng Quan Tú Tú, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ vui vẻ trở thành bạn gái anh ta.
Nhưng thái độ của Quan Tú Tú hôm nay khiến anh ta hiểu rằng mình đã quá ảo tưởng.
Chỉ bằng lời nói, có lẽ không đủ để Tú Tú tin tưởng anh ta.
Anh ta cần hành động thực tế hơn.
Trước tiên, phải... cắt đứt với Nhụy Nhụy.
Quan Nhụy Nhụy không biết suy nghĩ của Bùi Viễn Thành, ôm chặt anh ta và bắt đầu kể về cơn ác mộng hai ngày qua.
Cô ta nói liên tục về nỗi sợ hãi, lời nói lộn xộn, Bùi Viễn Thành chẳng hiểu gì, chỉ thấy Quan Nhụy Nhụy quá yếu đuối.
Chỉ vì một cơn ác mộng mà còn cần anh ta dỗ dành.
Nghĩ đến đây, Bùi Viễn Thành càng thấy rõ Quan Nhụy Nhụy không phải mẫu người phù hợp với mình.
Đã quyết định, anh ta kéo cô ta ra:
"Nhụy Nhụy đừng khóc nữa, lên xe đi, chúng ta nói chuyện chỗ khác."
Trước cửa biệt thự không phải nơi riêng tư, đã quyết định chia tay, Bùi Viễn Thành không muốn mang tiếng nếu hai người cứ lằng nhằng ở đây.
Quan Nhụy Nhụy chỉ nghĩ đến ác mộng, không để ý đến sự khác thường của Bùi Viễn Thành, ngoan ngoãn lên xe.
Trên xe, cô ta vẫn ôm chặt cánh tay anh ta, tỏ ra vô cùng lệ thuộc.
Bùi Viễn Thành thở dài, trong lòng dâng lên chút áy náy.
Một cô gái luôn hướng về mình như vậy, nếu anh ta chia tay, cô ta sẽ đau khổ lắm.
Nhưng, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghĩ vậy, anh ta gạt bỏ mọi bực bội, quyết định chia tay một cách tử tế.
"Nhụy Nhụy, thực ra nếu em không tìm anh, anh cũng định tìm em."
Quan Nhụy Nhụy ngước mắt thâm quầng lên: "Bùi ca ca, em biết anh luôn nghĩ đến em mà."
Bùi Viễn Thành nhìn quầng thâm dưới mắt cô ta, cảm thấy không thể chịu nổi, cố rút tay ra:
"Anh có chuyện muốn nói với em."
Cả hai đều không nhận thấy, những sợi khí đen từ người Quan Nhụy Nhụy đã bám vào cánh tay Bùi Viễn Thành, dù anh ta rút tay ra, chúng vẫn như sợi tơ vướng víu.
Quan Nhụy Nhụy cũng nhận ra thái độ kỳ lạ của anh ta, hỏi nhỏ:
"Bùi ca ca, anh muốn nói gì với em?"
Bùi Viễn Thành thở dài:
"Nhụy Nhụy, anh nghĩ chúng ta không hợp nhau."
Lời vừa dứt, trước khi Quan Nhụy Nhụy kịp phản ứng, tài xế phía trước bỗng hét lên.
Hai người quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe đang lao thẳng về phía họ...
"Ầm!"
Hai chiếc xe đ.â.m vào nhau dữ dội.
Âm thanh lớn vang khắp con phố.