Khương Hoài và Khương Vũ Thành hôm nay   nhà, khi trở về  buổi tối  tin Quan Khải Thâm đến gây "phiền phức" cho Tú Tú, lập tức  lệnh cho quản gia:
-"Từ nay về , hễ là  nhà họ Quan, một  cũng   cho ."
Sau đó, họ chuẩn  lên gặp Tú Tú.
Họ chỉ sợ gia đình họ Quan  khiến con gái (em gái) nhà  chịu oan ức.
Vừa định lên lầu, bỗng thấy Quan Tú Tú ôm tiểu hồ li bước xuống, phía   hiếm hoi   một cái đuôi.
Khương Tốc bực bội theo sát, liên tục chất vấn:
-"Cánh tay  lúc nãy là  ? Cô  gì  ? Quan Tú Tú,  khuyên cô thành thật khai báo!"
-"Hôm nay nếu   , cô sớm   nhà họ Quan bắt nạt đến c.h.ế.t , lúc  đối với chúng  cô chẳng   chửi ? Gặp nhà họ Quan thì    nữa ? Cô  mất mặt nhà họ Khương chúng !"
Khương Vũ Thành  Khương Tốc quấy rối Quan Tú Tú, nhíu mày, tưởng    gây phiền phức,  định mở miệng,  Khương Hoài ngăn .
Khương Vũ Thành dừng , chỉ thấy Khương Hoài hứng thú quan sát.
Khương Tốc  để ý hai   lầu, mãi đến khi Quan Tú Tú dừng bước,   đầu , thoáng chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, lễ phép chào:
-"Bác,  Hoài, hai  về  ?"
-"Ừ, đang  chuyện gì ?" Khương Vũ Thành trầm giọng hỏi.
Quan Tú Tú  định mở miệng, Khương Tốc sợ cô  mách tội, vội vàng bước lên :
-"Bác, chúng cháu đang  chuyện   nuôi nhà họ Quan đến tìm chuyện hôm nay. Bác   ,   hôm nay mở miệng là lấy tư cách  trai và ơn nuôi dưỡng của nhà họ Quan để áp chế  khác, cháu  mắng cho  một trận ."
Khương Hoài nhướng mày: "Ồ? Cháu cũng ghê phết."
Khương Tốc  lời khen, kiêu hãnh ưỡn ngực: "Đương nhiên, đây là nơi nào? Dám bắt nạt   đất nhà họ Khương chúng , xem   là ai!"
Nói ,  liếc  Quan Tú Tú, thấy cô bình thản ,  chút biểu lộ cảm kích, trong lòng  bực bội.
Hôm nay   bụng  mặt bảo vệ cô, cả buổi chiều cô chẳng  lời cảm ơn,  chuyện cũng  thèm đáp, đúng là vô tâm!
 như Lộ Tuyết Hy , chẳng đáng để giúp.
Bực , Khương Tốc quyết định mách tội kiểu khác: "Bác,  Hoài, hai    chứ? Quan Tú Tú với   nuôi nhà họ Quan quan hệ  , cô  còn tự tay  cho   một cái ngọc bài gì đó!"
Nghe "quan hệ ", Khương Vũ Thành liếc  Quan Tú Tú.
Quan Tú Tú lắc đầu, ngắn gọn: "Không ."
Khương Hoài : "Ngọc bài? Là hộ  phù chứ? Anh cũng  nè."
Vừa ,   khoe khoang tinh tế rút từ cổ áo  một sợi dây đỏ,  đó treo một ngọc bài khắc phù văn.
Quan Tú Tú thấy sợi dây đỏ  hợp với khí chất quý tộc của , mắt chớp nhẹ, ánh mắt thoáng sáng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản.
Khương Tốc  ngờ  hiếm hoi gây chuyện  thất bại, mắt trợn tròn  ngọc bài, trong lòng chua xót,   Khương Vũ Thành:
-"Bác, bác cũng  ?"
Khương Vũ Thành mím môi,  ngọc bài  cổ con trai,   Tú Tú, giọng trầm: "Bác  ."
Quan Tú Tú ngạc nhiên: "Bác , cháu  đưa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-43-ngoc-bai-toi-cung-co.html.]
Khương Vũ Thành giật , trong mắt thoáng vui, nhưng nhanh chóng nhíu mày: "Bác  nhận ."
-"Ừ, ngọc bài của bác ở chỗ cháu." Khương Hoài thản nhiên , "Tú Tú nhờ cháu chuyển, cháu  đưa."
Khương Vũ Thành  , sắc mặt tối sầm, định trách mắng, Khương Hoài chậm rãi :
-"Vì lúc đó phụ  phạm sai lầm, nên cháu tạm giữ hộ  phù  Tú Tú."
Không  rõ sai lầm gì, nhưng Khương Vũ Thành hiểu, trong mắt thoáng hổ thẹn, nhưng nhanh chóng lấy  vẻ uy nghiêm:
-"Tú Tú  nhờ con chuyển, dù con  ý kiến cũng   tự ý giữ , mau đưa đây!"
Khương Hoài nhún vai: "Ở phòng con, lát nữa lấy cho bác."
-"Không ,  lấy ngay!"
Khương Hoài  phản kháng, lên lầu lấy ngọc bài, lát  mang xuống.
Ngọc bài vẫn  gói trong túi phúc,  mở, Khương Vũ Thành trực tiếp mở  mặt Quan Tú Tú, thấy bên trong quả nhiên giống của Khương Hoài, trong mắt thoáng vui, nhưng vẫn kìm nén, chỉ cầm  tay vuốt ve:
-"Tự tay con khắc ? Tay nghề tuyệt lắm! Không ngờ Tú Tú còn  tài , bác  vui."
Ngọc bài của ông   dây đỏ, Khương Vũ Thành cẩn thận cất   túi phúc, để  túi áo.
Khương Tốc  động tác của Khương Vũ Thành, trong mắt đầy ghen tị.
Không  là ghen vì bác thích quà của Quan Tú Tú,  ghen vì cô chỉ tặng hai  nhà mà  tặng ...
Bên .
Quan Khải Thâm trở về bệnh viện  khi chạm trán ở nhà họ Khương, thấy bố  và Quan Nhụy Nhụy vẫn đợi trong phòng.
Thấy , Quan phụ vội hỏi: "Thế nào? Nó đồng ý ?"
Quan Khải Thâm lắc đầu: "Tú Tú giờ thực sự   đổi."
Bạch Thục Cầm   lập tức chửi: "Con nhỏ đó là đồ vong ân! Mẹ   ! Thà  cầu xin đại sư năm xưa còn hơn!"
Quan Bảo Thành mặt lạnh: "Nếu tìm  tao  tìm , còn đợi mày ?"
Vân Vũ
 từ  khi Quan Tú Tú gặp tai nạn, ông  liên lạc  với vị  nữa.
Bạch Thục Cầm  mắng,  dám cãi, đổi đề tài: "Con nhỏ đó  chịu giúp,  nó đừng hòng lấy chiếc vòng tay bà nội để !"
Lại hỏi Quan Khải Thâm: "Chiếc vòng ?"
Quan Khải Thâm thoáng ngượng, : "Vòng... nó lấy ."
-"Cái gì?!" Bạch Thục Cầm đập bàn: "Nó  chịu giúp còn dám lấy vòng của bà nội! Con tiện nhân     hổ!"
Quan Nhụy Nhụy  giường cũng tức giận, trách  vô dụng, để Quan Tú Tú lấy vòng, chẳng   cô  thoả nguyện ?
Cô tức giận đ.ấ.m tay, quên  đang truyền dịch, kim đ.â.m  da thịt, m.á.u chảy ngược, kêu đau.
-"Đau quá..."
Mọi  xúm , hỗn loạn   ai đè  giường, giường bệnh đột ngột sập xuống, Quan Nhụy Nhụy ngã ngửa, kêu đau lưng.
Bạch Thục Cầm tức giận mắng bệnh viện cơ sở vật chất kém, ồn ào một trận, Quan Nhụy Nhụy  kích thích, đầu đau dữ dội,  nôn khan.
Quan Bảo Thành   cảnh hỗn loạn, mặt càng lạnh, quyết định ngày mai  để Nhụy Nhụy gặp Tú Tú.