Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:04:16
Lượt xem: 17
Tháng sáu, nắng gắt như thiêu, mặt trời treo lơ lửng cao tựa một quả cầu lửa rực đỏ.
Quan Dư Dư bước chân cửa biệt thự, một chiếc vali ném mạnh tới, rơi xuống sát bên chân cô, phát tiếng “bụp” nặng nề.
Bà chủ nhà họ Quan ăn vận lộng lẫy, lớp trang điểm tinh xảo càng tôn lên vẻ cao sang quý phái. Bà bậc thềm, từ cao xuống Quan Dư Dư, ánh mắt quét qua gương mặt thanh tú cùng làn da trắng mịn của cô, trong đó hề che giấu sự ghen ghét cay nghiệt.
“ thu dọn hết hành lý cho cô . Từ hôm nay, cút khỏi cái nhà ! Cút về cái nơi sinh cô !”
Quan Dư Dư thèm liếc chiếc vali chân, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt phượng lạnh lẽo thẳng Bạch Thục Cầm — phụ nữ mà suốt mười bảy năm qua cô vẫn gọi là “”.
Bên ngoài ồn ào, chẳng mấy chốc kinh động đến trong nhà. Bố Quan cùng hai đứa con cũng lượt bước .
Ông chiếc vali, vợ , giọng mang theo vài phần trách móc:
“Thục Cầm, em cái gì ? Dù thế nào thì Dư Dư cũng là đứa con gái chúng nuôi suốt mười tám năm qua.”
“Nó là thứ ăn cây táo rào cây sung, gì cả!”
Bạch Thục Cầm trợn mắt Quan Dư Dư, giọng đầy căm phẫn.
“Lần rõ với nó nhường danh hiệu công dân tiêu biểu của thành phố cho Nhị Nhị, mà nó coi như gió thoảng bên tai! Nếu dò danh sách khi chốt, còn nó lừa đến lúc nào ! Nếu nó còn chút lương tâm, cướp đồ của em gái !”
Quan Nhị Nhị bên cạnh, những lời , trong mắt thoáng qua một tia đố kỵ, nhưng nhanh che giấu, đổi thành dáng vẻ tủi đáng thương, giọng run run:
“Mẹ, đừng như … cơ hội trở thành công dân tiêu biểu vốn khó , chị nhường con cũng là chuyện bình thường. Con cũng đến mức…”
“Con chỗ nào thua kém nó?”
Bạch Thục Cầm lập tức dịu giọng, sang an ủi con ruột.
“Nó thậm chí còn là con gái nhà họ Quan!”
Quan Dư Dư lặng lẽ đó, hai con họ diễn trò. Cảnh tượng , từ nhỏ đến lớn cô chứng kiến bao nhiêu . Lúc , trong lòng cô những chẳng gợn sóng, mà còn thấy buồn .
Bốn ngày , chính cô cứu Quan Nhị Nhị, để xe tông văng hơn hai mươi mét, sống c.h.ế.t chỉ trong gang tấc. Khi , ai cũng nghĩ cô khó lòng qua khỏi.
Thế nhưng khi Bạch Thục Cầm cùng nhà họ Quan chạy đến hiện trường, phản ứng đầu tiên của họ là xem cô thương nặng , mà là vội vàng vây quanh Quan Nhị Nhị — đang thút thít vì “suýt nữa” xe tông.
Khi đó, Quan Dư Dư bất động mặt đất, ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh buốt như ngâm trong băng.
thứ khiến trái tim cô lạnh lẽo hơn cả, là cuộc đối thoại vang lên bên tai — cuộc đối thoại giữa bố Quan và Bạch Thục Cầm.
“Đầu xe nát bét thế , e là nó sống nổi .”
“C.h.ế.t cũng . Nó c.h.ế.t , coi như chắn giúp Nhị Nhị một kiếp nạn lớn trong mệnh. Bao năm nay nuôi nó, cũng xem như uổng công.”
Từng câu từng chữ, bình thản đến tàn nhẫn, như những nhát d.a.o lạnh lẽo đ.â.m thẳng tim Quan Dư Dư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1.html.]
Thực , cô luôn rõ phận của trong nhà họ Quan.
Cô từng là con gái, càng . Cô chỉ là một vật hiến tế, một công cụ dùng để Quan Nhị Nhị gánh tai họa.
Hồi nhỏ, Quan Dư Dư hiểu vì mỗi khi Quan Nhị Nhị đổ bệnh, Bạch Thục Cầm ép cô túc trực chăm sóc suốt hai mươi bốn giờ rời nửa bước.
Kỳ lạ , mỗi như , bệnh của Quan Nhị Nhị đều nhanh chóng thuyên giảm, còn cô thì phát sốt, liệt giường cả một trận dài.
Mãi về , khi gặp sư phụ, bà chỉ dạy, Quan Dư Dư mới hiểu chân tướng.
Bát tự của cô và Quan Nhị Nhị thuộc loại nghịch Càn – Khôn trong lá âm dương.
Càn Khôn phân đôi, mà cô… là phần may mắn, hơn.
Nhà họ Quan giữ cô ở bên Quan Nhị Nhị, vì tình , mà là để rút vận khí của cô, bù đắp cho mệnh bạc bẽo của Quan Nhị Nhị.
Mỗi “hóa giải” như thế, vận của Quan Nhị Nhị càng hanh thông, còn sinh mệnh của cô thì từng chút một bào mòn, suy kiệt.
Nếu Quan Dư Dư sớm chuẩn , e rằng bộ vận may của cô hút cạn, và cô thật sự c.h.ế.t trong vụ t.a.i n.ạ.n xe bốn ngày .
Cũng chính vụ t.a.i n.ạ.n đó, vô tình giúp bố ruột của cô tìm tung tích của cô.
“Nói xong ?”
Giọng Quan Dư Dư bình thản đến lạnh lùng.
“Nếu xong , thể ?”
Tận tai chính “cha ” nuôi của thản nhiên bàn luận về cái c.h.ế.t của cô, tia hy vọng cuối cùng mà Quan Dư Dư từng dành cho nhà họ Quan, cũng triệt để nghiền nát.
Cô còn bất kỳ lưu luyến nào với nơi nữa.
“Dư Dư, con cũng đừng trách con.”
Bố Quan lúc mới bước , vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc, giọng mang theo nửa phần áy náy.
“Chuyện … vốn dĩ là do con sai. Bây giờ con tìm bố ruột, thì nên về với họ .”
Quan Nhị Nhị cũng khẽ xen , giọng mềm mại, mang theo vẻ dè dặt giả tạo:
“Chị đừng giận . Mẹ … cũng chỉ vì em thôi.”
Nói , cô lấy một phong bì, đưa về phía Quan Dư Dư, dáng vẻ vô cùng chu đáo:
“Đây là tiền đường cho chị. Em bố bố ruột của chị sống trong vùng núi sâu, điều kiện khó khăn, mạng internet cũng phát triển. Những nơi như , mang theo tiền mặt vẫn tiện hơn.”