Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1022

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:00:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Hả? Cây tùng? Tên gì kỳ , chẳng dáng phượng hoàng gì cả!" (*)

(*) Tiêu Đồ nhầm thành Tùng Thụ

Đâu oách như tên Tiêu Đồ của !

Vừa là tên long tộc.

Hừ, khả năng đặt tên của nhóc kém xa .

Đứa trẻ dường như bất mãn, nghiêm túc sửa .

"Không Tùng Thụ! Là Tam, một hai ba đó!"

Tiêu Đồ vẫn tỏ chán ghét,"Tam" thì cũng chả khá hơn "Tùng" là mấy.

Thấy đứa trẻ chê đến mức mặt đỏ bừng, Khương Dư Dư lập tức giơ tay vỗ đầu Tiêu Đồ một cái, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.

Tiêu Đồ: ...

Chỉ im bặt ngay lập tức.

Ghi danh xong, Khương Dư Dư và Tiêu Đồ đưa đứa trẻ rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái, nhưng đưa nhóc về phố yêu ngay, mà họ dẫn nhóc đến một tòa nhà văn phòng ở Kinh Thành.

Vì Tam Thụ và sức mạnh phượng hoàng mà cô cùng nguồn gốc, nên lai lịch của Tam Thụ, lẽ tìm ai đó để hỏi.

Ba đến quầy lễ tân, Khương Dư Dư trực tiếp : " tên Khương Dư Dư, tìm sếp Sư của các cô, ông ở đây ?"

Cô lễ tân thấy tên Khương Dư Dư thì hai mắt sáng rỡ, yêu khí thuộc về thỏ vô thức tỏa , vội vàng gật đầu.

"Có ạ! Sếp Sư ở đây, dẫn chị tìm ông !"

Nếu đây Khương Dư Dư chỉ nổi tiếng trong Học viện Yêu lập và Cục Quản lý Yêu quái, thì Đại hội Huyền môn hai năm , cô nổi danh khắp yêu tộc khi xuất hiện với bảy đuôi, đồng thời mở lãnh vực, dễ dàng đ.á.n.h bại một vị trưởng lão của Quỷ Vụ.

Cô thỏ nhỏ rõ ràng là cực kỳ ngưỡng mộ cô, nhiệt tình hoạt bát dẫn họ một mạch văn phòng bên trong, chẳng buồn gõ cửa mà đẩy cửa gọi luôn: "Sếp Sư, cô Khương Dư Dư đến tìm ngài!"

Trong văn phòng rộng rãi, sang trọng, đàn ông ghế giám đốc đang cửa sổ, tiếng gọi lập tức luống cuống xoay ghế .

Thân hình cao lớn vạm vỡ, cố nhét bộ vest cao cấp, thì vẻ dáng tổng tài, nhưng đeo đồng hồ mà đeo dây chuyền vàng, loại to dễ thấy.

Trên tay ông cầm điếu xì gà, nhưng rõ ràng đốt.

Nhìn thoáng qua, bảo nhà giàu mới nổi thì ai tin.

Người đàn ông chính là Sư Ngô Thục.

Trước đây khi Khương Hoài phát triển mấy dự án hợp tác ở Kinh Thành, cái xưởng nhỏ của Khương Trừng và Sư Ngô Thục cũng Khương Hoài sắp xếp chuyển đến đây.

Sau hai năm Khương Hoài hướng dẫn và điều hành, giờ họ trở thành một công ty quy mô nhỏ, bộ sản phẩm giảm cân 5 tiên khí lượn lờ vẫn luôn là sản phẩm nổi bật đầu trong ngành.

Không trách Sư Ngô Thục bây giờ khác xưa nhiều như .

thì Sư Ngô Thục vẫn là Sư Ngô Thục, chỉ là bề ngoài khác thôi, thấy Khương Dư Dư và Tiêu Đồ thì vẫn là đàn ông trông mong b.a.o n.u.ô.i như xưa.

"Khương... đại nhân! Cuối cùng cô cũng đến gặp !"

Sư Ngô Thục vui mừng thấy rõ, Tiêu Đồ.

"Tiêu Đồ, cũng đến ."

Tiêu Đồ cũng hơn một năm gặp ông , liếc qua bộ dạng của Sư Ngô Thục lúc , lập tức bày tỏ sự khinh bỉ.

"Ông xem, đây nghèo thì thôi , giờ tiền mà gu ăn mặc vẫn tệ thế , thì học cách phối đồ của ."

Sư Ngô Thục giận khi Tiêu Đồ chê bai, nhưng cũng thừa nhận gu tệ, thế là theo thói quen đổ .

"Là tại Khương Trừng! Cậu mấy ông chủ đều mặc thế ! bảo đừng mà cứ bắt mặc! Chờ về, nhất định cho một trận!"

Lúc , ở xưởng sản xuất xa xa, Khương Trừng đang cặm cụi kiểm tra dây chuyền sản xuất: ...

Hắt xì!

Không cần hỏi, chắc chắn là Sư Ngô Thục đang c.h.ử.i .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1022.html.]

Hai năm , Hoài vẫn giữ ở công ty của yêu quái cho .

Một thiếu gia nhà họ Khương đàng hoàng như yêu quái sai bảo như trâu ngựa gần ba năm, mà tên đó còn suốt ngày ưng ý là tay đánh.

Không đến khi nào mới thoát cuộc sống ...

Không ai oán niệm trong lòng Khương Trừng. Lúc , trong văn phòng của Sư Ngô Thục, khi Khương Dư Dư chào hỏi đơn giản, cô thẳng thắn rõ mục đích đến đây.

Cô đẩy Tam Thụ đến mặt Sư Ngô Thục, hỏi: "Anh thằng bé thử, còn nhớ cái lông phượng hoàng năm xưa lấy là từ con phượng hoàng nào ?"

Sư Ngô Thục bọn họ nhặt một con phượng hoàng con thì chút kinh ngạc, ghé sát ngửi ngửi, quả nhiên là mùi hương quen thuộc.

Tay ông ngứa ngáy, theo phản xạ đưa tay nhổ một sợi tóc của đứa bé mặt.

Kết quả còn kịp chạm , đứa nhỏ cảnh giác lùi mạnh một bước, trốn lưng Khương Dư Dư, ông với vẻ mặt đầy phòng .

Sư Ngô Thục đành rút tay một cách lúng túng.

Khụ khụ, thói quen thôi, quen .

Ông hắng giọng, chủ đề chính: "Thật cũng con phượng hoàng mà lấy lông là con nào, chỉ nhớ đại khái lúc đó nó đang đ.á.n.h với thứ gì đó. Ngọn lửa nó rơi xuống thành từng chùm giống như mưa lửa, trong ngọn lửa đó vô tình một chiếc lông đuôi, tiện tay nhặt lấy."

Dù nhặt nhưng ông cũng dùng thế nào, cứ để mãi trong kho nhỏ trong tai, chỉ khi trời lạnh mới lấy dùng.

Chẳng vì gì khác, đơn giản vì lông phượng hoàng ấm.

Chuyện Sư Ngô Thục dùng lông phượng hoàng miếng sưởi tay, hồi khi Khương Dư Dư lấy sợi lông đó từ ông thì cũng .

cô dứt khoát đổi lấy nó luôn.

Giờ ông kể quá trình lấy lông, Khương Dư Dư chuyến coi như vô ích.

Sư Ngô Thục chỉ tình cờ gặp phượng hoàng, lông cũng là ngẫu nhiên nhặt .

Ông đối phương, càng lai lịch của con phượng đó, tìm ký ức của Tam Thụ từ Sư Ngô Thục chắc là thể.

Tuy , Khương Dư Dư cũng ép, thậm chí chính Tam Thụ cũng vẻ gì là bận tâm chuyện truyền thừa.

Cô đang định đưa rời thì Sư Ngô Thục vội : "Đại nhân, các vị hiếm khi đến thăm , để mời ăn bữa cơm hãy ."

Sư Ngô Thục từ lâu mời cô và Tiêu Đồ ăn cơm.

Khương Trừng cảm ơn một thì thể mời đó ăn cơm.

Ông cảm ơn cô.

Nếu cô, giờ ông vẫn đang loay hoay vụng về để hòa nhập thế giới loài .

Ngay cả công ty , nếu nhờ Khương Dư Dư, Khương Hoài và Khương Trừng cũng sẽ giúp ông như .

Giờ ông tiền, thể mời Khương Dư Dư và Tiêu Đồ ăn nhiều món ngon.

Ngoài , ông cũng cô thấy rằng giờ hòa nhập xã hội loài .

Ông còn quét mã gọi món!

Thấy ánh mắt tha thiết của Sư Ngô Thục , dù ánh mắt cún con đó phù hợp với hình to lớn của ông , Khương Dư Dư vẫn khẽ cong mắt đồng ý.

Ăn một bữa cơm thôi mà, cũng cần quá như .

" khi ăn cơm, chúng mua đồ cho thằng bé ."

Khương Dư Dư chỉ Tam Thụ.

Quần áo nó quá mỏng, , qua là nhặt từ đó.

Mà nhắc đến mua đồ, Tiêu Đồ là rành nhất, lập tức vỗ n.g.ự.c nhận việc.

Ừm, coi như là bù chuyện đó chọc tên của đứa nhỏ.

Nghe mua quần áo cho trẻ con, Sư Ngô Thục cũng hứng thú, lập tức nghỉ , nhất định đòi cùng.

Thế là ba lớn, một đứa nhỏ, sự dẫn dắt của Tiêu Đồ, đến mấy cửa hàng thời trang mà lui tới.

 

 

 

Loading...