Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1024
Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:00:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù rõ vì gã tự dưng bốc cháy, nhưng ai quên chuyện gã .
Chỉ riêng việc hành hung nơi công cộng đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích, kể còn rút d.a.o định g.i.ế.c !
Trong lúc chờ cảnh sát tới, đám đông vẫn tản , an ủi cô gái, nhưng đa phần vẫn thấy cảnh gã đàn ông tự cháy quá kỳ dị.
Lúc đó, một trai ăn mặc thời thượng bước tới, giọng điệu thản nhiên: "Con vốn dĩ thể xảy hiện tượng tự bốc cháy từ trong ngoài, chuyện bình thường thôi."
Người chính là Tiêu Đồ.
Dù sức mạnh huyền học là thật, nhưng nếu phóng hỏa thiêu mà để dân chúng thì Cục An ninh Đặc biệt khó giải thích.
Tiêu Đồ là một con rồng chu đáo và lo xa, đương nhiên giúp che đậy.
Có lẽ vì giọng điệu của quá chắc nịch, vây quanh khỏi ngạc nhiên: "C... chuyện bình thường á?"
Sao họ từng ?
Tiêu Đồ mặt càng nghiêm túc, gật đầu: "Trên mạng nhiều ví dụ lắm, còn bệnh danh đàng hoàng, gọi là hội chứng tự bốc cháy ở ."
Người xem càng kinh ngạc: "Đây là bệnh á?"
Tiêu Đồ gật đầu, liếc đám đông bằng ánh mắt kiểu "mấy thật thiếu hiểu ", khuyên họ: "Đọc sách nhiều ."
Người xem: ...
Tự dưng họ một thằng nhóc khinh bỉ.
Mà khổ nỗi thằng nhóc ăn mặc chẳng giống sách chút nào.
Tiêu Đồ tuyên truyền thêm về "thuyết tự bốc cháy của con ", đó nhân lúc khi xe cấp cứu và cảnh sát đến thì rời khỏi đám đông, về chỗ Khương Dư Dư và mấy đang đợi cách đó xa, tự tin hất cằm: "Xử lý xong hết , thôi, ăn gà!"...
Cả nhóm cứ thế thản nhiên bước KFC. Sư Ngô Thục thể hiện nên rút điện thoại đặt món mini app một cách điêu luyện, dáng dày dạn kinh nghiệm: "Xong , đợi gọi là lấy ."
Lúc còn cố ý sang Tam Thụ, bày dáng vẻ tiền bối, dạy bé cách sinh tồn trong thế giới loài .
Giống như cách Tiêu Đồ từng với ông .
ông thất vọng , Tam Thụ tỏ hứng thú với kỹ năng đặt món của ông chút nào.
Cậu bé cũng vẻ học hỏi.
Sư Ngô Thục trong lòng buồn nhẹ.
Khương Dư Dư thì để ý đến mấy cảm xúc vặt vãnh , chỉ sang Tam Thụ. Lúc nãy tiện hỏi, bây giờ xuống , cuối cùng cô cũng điều : "Tam Thụ, em thể cảm nhận ác niệm ?"
Tam Thụ xong, lập tức gật đầu ngoan ngoãn: "Dạ ."
Cậu bé : "Người đó nãy rạch khuôn mặt cô gái, như sẽ ai cần cô nữa, cô sẽ chỉ thể ngoan ngoãn ở bên gã."
Ba đều sững rõ ràng khi Tam Thụ xong câu đó.
Đặc biệt là Tiêu Đồ và Sư Ngô Thục. Họ nhịn mà trừng to mắt, hiển nhiên ngờ là vì lý do như .
"Ác niệm của gã... để g.i.ế.c ?"
Tam Thụ lắc đầu, : "Không . Gã mang d.a.o theo ban đầu chỉ để uy h.i.ế.p cô gái chia tay với gã, đó thì rạch mặt cô để cô lời. Còn g.i.ế.c là chuyện xảy đó nữa."
Đứa trẻ bên ngoài ngoan ngoãn dễ thương cứ thế Tiêu Đồ, giọng trong trẻo, nhưng dù là đang đến chuyện hủy dung g.i.ế.c thì dường như cũng chẳng gì lạ thường.
kỳ lạ , những câu bé khiến thấy rợn tóc gáy.
Tiêu Đồ nuốt nước bọt, hỏi: "Sao, nhóc rõ như ?"
Dù là Khương Dư Dư bói toán cũng thể đoán rõ ràng tâm tư của khác như .
Cậu bắt đầu nghi ngờ đứa nhỏ đang giả ngu để trêu .
Khương Dư Dư cũng sang Tam Thụ, ánh mắt phần dò xét.
Tam Thụ ba với vẻ mặt ngây thơ và mờ mịt, nhưng giọng khẽ hơn một chút: "Thì... là mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1024.html.]
Cậu bé như thể trời sinh , nhưng thực tế, dù là cảm nhận ác niệm hiểu nội dung cụ thể của ác niệm thì cũng chuyện thường thể .
Ví như Khương Dư Dư, cô thể thấy hôm nay cô gái vận đổ máu, và chẳng bao lâu nữa sẽ gặp nạn, đến hạn .
Cô thể suy luận kẻ hại cô là ai từ quẻ mệnh, đoán tâm lý đối phương, nhưng thể chính xác ác niệm trong lòng đối phương.
Còn Tam Thụ thì hết.
So với sự ngấm ngầm suy đoán của Khương Dư Dư, Tiêu Đồ càng tò mò về năng lực của đứa trẻ hơn.
"Vậy cái giống như năng lực tâm hả? Nhóc cũng ý định của tụi ?"
Tam Thụ liếc , sang Sư Ngô Thục bên cạnh, lắc đầu: "Trong lòng hai ác niệm, em ."
Sư Ngô Thục thì lập tức thẳng lưng. Chẳng câu là ngầm công nhận rằng ông là một yêu quái ?
Có vẻ năm nay ông hy vọng tranh giải "yêu quái mười " của Cục Quản lý Yêu quái .
Tiêu Đồ cũng tỏ vẻ mặt "ông đây lương thiện bẩm sinh", nhưng giấu sự tò mò về năng lực của đứa nhỏ. Cậu nghĩ một lúc, dứt khoát lấy điện thoại , mở ứng dụng livestream, tùy tiện chọn một kênh bất kỳ đưa cho bé xem.
"Vậy chỉ qua màn hình điện thoại, em ?"
Tam Thụ tò mò tiến gần màn hình, một lúc lắc đầu.
Tiêu Đồ chịu thua, mở một livestream khác, Tam Thụ phản ứng, chỉ đàn ông trong livestream, : "Người đàn ông lén vứt con mèo mà cô gái nuôi ."
Tam Thụ xong, Tiêu Đồ lập tức hứng thú hẳn lên.
Cậu mới mở là kênh của một cặp đôi vợ chồng, nội dung chính là vợ nấu ăn, thỉnh thoảng thêm mấy chuyện đời thường giữa hai .
Lượng xem quá đông nhưng cũng ít.
Sư Ngô Thục vốn mấy hứng thú với chuyện g.i.ế.c , nhưng đến chuyện vứt mèo thì nhịn mà thấy tò mò.
lúc điện thoại báo thể nhận món ăn, ông nhất thời thấy khó xử, bảo Tam Thụ đợi ông lấy đồ ăn xong tiếp.
kịp để Tam Thụ kỹ, Tiêu Đồ nhanh tay gõ chữ khung chat livestream.
Nội dung chính là câu Tam Thụ mới .
Rõ ràng, "linh cảm" là vạch trần ngay lập tức, thể để muộn.
Bình luận trong phòng livestream quá dồn dập, phần lớn xem đang hỏi về nguyên liệu nấu ăn, như "một thìa đường là bao nhiêu"...
Khi dòng chữ của Tiêu Đồ xuất hiện giữa một rừng câu hỏi về món ăn, nó trở nên cực kỳ nổi bật.
[Chủ kênh ơi, chồng chị định lén vứt con mèo của chị đó!]
Không chỉ vợ đang màn hình thấy , mà cả xem cũng đều thấy.
Tiếp theo là một loạt bình luận tò mò:
[Ai ? Sao tự dưng chuyện kỳ cục thế?]
[Chủ kênh nuôi mèo hả?]
[ chuyện nè, nhà chị chủ nuôi một con mèo tên là Tang Bưu, thỉnh thoảng xuất hiện trong livestream. ]
[A! Tang Bưu! tên đầu thích , lén vứt mèo chứ?]
Chủ livestream tên là Lưu Hiểu Tình, thấy bình luận thì lập tức ngừng tay, đột ngột sang chồng.
Chồng cô tên là Trang Hào, lúc cũng đang trong khung hình giúp một tay. Nghe xong thì mặt khựng trong chốc lát, đó lập tức hồn, nghiêm mặt : "Cậu là ai? Đừng tùy tiện mấy câu đùa kiểu , đó là vu khống!"
Trang Hào đối diện với ống kính, với vẻ đầy chính nghĩa: "Con mèo Tang Bưu ở nhà mấy năm, là một thành viên trong gia đình, thể vứt nó !"
Tiêu Đồ sang hỏi Tam Thụ: "Có khi nào em cảm nhận sai ?"
Tam Thụ lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc: "Không sai . Chính vứt mèo. Anh con, cảm thấy vì con mèo mà chị gái chịu sinh con."