Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1035

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:01:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liêu ma ma là thể diện bên cạnh phu nhân, từng gặp chuyện thế , sắc mặt méo mó, dám chậm trễ, vội vã lệnh cho trong phòng dừng tay.

Một lũ vô dụng, nhiều như thế mà xử lý xong một đứa, còn để nó chạy thẳng tới mặt .

Còn cái bà t.ử nữa? Sao tự nhiên phản bội?

Trong lòng Liêu ma ma dâng lên một cảm giác kỳ quái , kịp nghĩ thông thì thấy Khương Dư Dư bỗng cúi sát tai bà , bằng giọng chỉ hai : "Cháu trai của bà gần đây hình như dính thứ sạch sẽ, ban đầu là giật mê sảng, đó là sốt liên tục. Nếu lo chữa trị, mất một hồn, tỉnh cũng ngu ngốc cả đời đấy..."

Liêu ma ma đến chuyện đứa cháu trai bảo bối của thì sắc mặt lập tức đổi, định quát hỏi cô từ , nhưng càng tiếp, sống lưng càng lạnh toát.

Vì cháu bà quả thực mê sảng sốt ngừng.

Nếu thật sự giống như lời cô nương , chẳng cháu bà sẽ...

Tới lúc , bà cuối cùng cũng tin rằng tiểu thư Linh Linh gì đó bất thường, cả bà t.ử ban nãy rõ ràng sắp tay mà đột nhiên đổi phe giúp nàng .

Liêu ma ma rốt cuộc dám mạo hiểm, chỉ thể kiềm chế giọng thấp xuống hỏi: "Cô nương gì?"

Khương Dư Dư thấy bà nhượng bộ thì cũng thẳng thắn buông tay : "Ta khó bà, chỉ gặp phu nhân cùng bà, nhưng bà khách khí với một chút."...

Một khắc .

Khương Dư Dư trong chiếc kiệu nhỏ mà Liêu ma ma tạm thời sai chuẩn , bốn bà t.ử khiêng, bốn nha hai bên, ung dung thoải mái tiến đến viện của phu nhân nhà họ Phượng.

Bà t.ử canh cổng Tê Sương viện từ xa thấy Liêu ma ma dẫn một đám kính cẩn khiêng kiệu đến thì sững sờ.

Đợi trong kiệu là ai, bà suýt nữa thì hóa đá.

Người , chẳng là tiểu thư Linh Linh đó ?

Liêu ma ma xử lý cô ? Sao còn cho khiêng kiệu rước về?

Chẳng lẽ sắp c.h.ế.t bệnh ?

mà... cũng giống lắm!

Bà t.ử gác cổng trong lòng xoay chuyển suy nghĩ đủ kiểu, nhưng cũng dám hỏi Liêu ma ma, chỉ đành trơ mắt cung kính dẫn cửa.

Trong chính viện ấm áp như mùa xuân, Phượng phu nhân ở vị trí chủ tọa, đang mấy đứa nhỏ trêu đùa, một bên bàn, mấy bà t.ử và nha đang bày thức ăn.

Phượng phu nhân tối nay định để mấy đứa con ăn tối cùng .

Còn cô nương mà Liêu ma ma xử lý, mệnh cũng gì, bà buồn để tâm.

, khi Liêu ma ma sai bẩm báo, hơn nữa còn đưa lẽ đày trang viên đến đây, Phượng phu nhân liền nhíu mày, chút vui.

Đang định trách Liêu ma ma việc đến nơi, Khương Dư Dư tự vén rèm bước .

Nhìn thấy căn phòng đầy , chỉ nhướng mày biểu thị chút ngạc nhiên: "Đông đủ thật."

Chỉ cần khuôn mặt chút liên quan trong phòng, là vài trong họ đều là chị em danh nghĩa của thể .

Còn một quan hệ huyết thống với nhà họ Phượng nhưng nâng niu như trời, rõ ràng là ả tiểu thư giả Phượng Hi Hi.

Mọi trong phòng đều bất ngờ khi thấy Phượng Linh Linh đột ngột xuất hiện.

Không là sắp c.h.ế.t bệnh ?

Sao tự chạy tới đây?

Nghe Phượng Linh Linh chịu rời phủ, thậm chí còn lén lấy đồ ăn trong nhà bếp lớn, một thiếu niên mười sáu tuổi mặc hoa phục nhịn lên tiếng , giọng đầy khinh thường khó tin: "Thật đúng là đồ quê mùa giáo dưỡng, dám ăn trộm đồ ăn! Phượng phủ nhà chúng thiếu miếng cơm miếng nước nào của ngươi mà ngươi chuyện hèn hạ hả?"

 

Khương Dư Dư liếc , hồn phách của Phượng Linh Linh bên cạnh giải thích, cô dễ dàng đây là Nhị công t.ử của Phượng phủ, cũng là nhị ca danh nghĩa của Phượng Linh Linh - Phượng Hoàn Triều.

Đây là bằng tuổi với Phượng Hi Hi, lớn lên cùng từ nhỏ, chẳng bao giờ để mắt đến cô em gái ruột , từng thừa nhận nàng .

Nghe thế, Khương Dư Dư đáp ngay: "Thật , cũng ngờ, đường đường là Phượng phủ mà khốn đốn đến mức , ăn uống thiếu thốn tới mức còn tệ hơn cả cuộc sống đây của ."

Thấy cô cam chịu mắng giống mà dám mở miệng phản bác, những trong phòng đều sửng sốt, đó là giận dữ.

Nàng , gì cơ?

Phượng phủ... khốn đốn?

Ánh mắt Phượng Hi Hi đầu tiên lóe lên ánh sáng khác thường, đó nhẹ giọng : "Linh Linh đừng những lời tức giận như , cha phạt nhịn ăn ba ngày là vì cho thôi, nếu chịu nổi thì thể nhờ cầu xin cha, thật nên ngoài mặt lời mà lưng ... ăn trộm đồ ăn."

Phượng Hi Hi tỏ vẻ tán thành đầy thương xót: "Là tiểu thư danh môn thì thực sự nên như thế."

Khương Dư Dư đừng đối diện Phượng Hi Hi, rõ ràng là đầu gặp mặt, nhưng những lời ả , đặc biệt là giọng điệu , khiến cô cảm thấy quen thuộc chán ghét.

Không nhiều, Khương Dư Dư cũng mỉa mai một câu: "Ngươi ăn trộm đồ ăn mười lăm năm mà chẳng thấy gì sai, ăn một bữa bảo nên, ngươi xem buồn ?"

Khi lời dứt, sắc mặt trong phòng đều đổi, rõ ràng thể tin tai .

Nàng gì?

Thiên kim duy nhất của Phượng phủ, duy nhất trong trăm năm phượng hoàng hồi ứng, còn khả năng trở thành hoàng hậu tương lai, Phượng Hi Hi, mà nàng đó "ăn trộm đồ ăn" suốt mười lăm năm ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1035.html.]

Chuyện ... ai mà tin nổi!

Phượng Hoàn Triều lập tức nổi giận, chỉ Khương Dư Dư: "Ai cho ngươi ăn với Hi Hi kiểu đó? Hi Hi thể ăn trộm đồ ăn để sống giống ngươi?"

Đối mặt với lời chỉ trích của , giọng của Khương Dư Dư vẫn chút gợn sóng: "Ồ, đội lốt thiên kim Phượng gia suốt mười lăm năm, chiếm nhà, chiếm chỗ khác, mấy năm nay ăn mặc tiêu xài, thứ nào chẳng là trộm?"

Lời dứt, mặt Phượng Hi Hi thoáng qua một nét méo mó, nhưng nhanh cúi đầu tỏ vẻ buồn bã và hổ.

Các bà tử, nha đang hầu hạ trong phòng thì càng dám tin, vội vàng cúi đầu, ước gì tai.

Tuy chuyện Phượng Linh Linh mới là mang huyết mạch thật sự của Phượng gia bí mật gì với đám nha tín , nhưng trắng như vẫn khiến chấn động.

Phượng phu nhân nãy giờ vẫn lên tiếng lúc cũng đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát lớn: "Vô lễ! Để Hi Hi ở con gái Phượng gia là quyết định của , giờ ngươi ý kiến với quyết định của ?"

Khương Dư Dư vốn thích đấu khẩu, nhưng hỏi, cô cũng trả lời nghiêm túc: "Ừ, giờ mới phát hiện ?"

Cô hỏi chân thành, nhưng ánh mắt khiến vô thức liên tưởng nốt câu "xem còn mù".

Phượng Hoàn Triều vốn chịu nổi việc Phượng Hi Hi uất ức, giờ thấy cô dám cãi mẫu , lập tức bước lên, dùng chiều cao để tạo áp lực: "Phượng Linh Linh! Đừng gì mà sinh sinh, Phượng phủ công nhận ngươi thì ngươi mới là sinh, còn công nhận ngươi thì ngươi chẳng là gì hết! Ngươi hành xử chẳng gì thì thôi, đừng vu vạ cho Hi Hi! Con bé khác ngươi!"

"Khác chỗ nào?"

"Khác hết! Nhìn cái vẻ cay nghiệt của ngươi xem, bằng một phần của Hi Hi ! Hi Hi sẽ bao giờ bất tuân hình phạt của cha như ngươi!"

 

Phượng Hoàn Triều hừ lạnh, chuyện ban đầu: "Muội càng sẽ giống ngươi, mới ba ngày nhịn ăn đói tới mức trộm đồ ăn trong bếp, chẳng khí tiết giáo dưỡng gì, chỉ riêng điểm , ngươi xứng thiên kim của Phượng gia!"

mặt mẫu , cũng từng che giấu sự chán ghét với đứa em gái ruột .

Hắn thậm chí cảm thấy như Phượng Linh Linh nên tồn tại.

Chỉ vì nàng trở về mà Hi Hi âm thầm buồn mấy ngày liền!

Mãi gần đây mới bình tâm , khôi phục dáng vẻ thường ngày, kết quả là dám mắng Hi Hi ngay mặt !

Nếu mặt mẫu , sớm dạy dỗ nàng một trận.

Phượng Linh Linh luôn ở bên cạnh Khương Dư Dư, những lời Phượng Hoàn Triều vốn là nhắm nàng .

thật , đây đầu nàng thấy.

Từ ngày nàng về phủ, ngoài , ít như .

Phượng Hi Hi mới là thiên kim duy nhất của Phượng phủ, nàng thậm chí sánh nổi với một sợi tóc của ả, còn cảnh cáo nàng đừng vọng tưởng tranh giành với Phượng Hi Hi.

đầu , tim nàng vẫn nhói đau thể kiềm chế.

Đây chính là những mà nàng từng trông mong.

Cảm nhận oán khí trong linh thể Phượng Linh Linh bên cạnh bắt đầu lan , Khương Dư Dư cũng ý định áp chế.

Trong mắt cô, oán mới là bình thường.

Trước Phượng Linh Linh thuộc loại c.h.ế.t cũng dám oán hận, nàng chôn giấu oán khí sâu trong linh thể, khiến bản dường như còn ham với thế gian .

thực tế, chỉ khi oán khí phát tiết và giải tỏa, nàng mới thể thật sự bước lên con đường luân hồi.

Khương Dư Dư sợ nàng oán.

Cô chỉ sợ, đến oán cũng dám oán.

Cô dời mắt khỏi Phượng Linh Linh, Phượng Hoàn Triều hỏi: "Ngươi nghĩ, ba ngày nhịn ăn nhịn uống chẳng là gì ?"

Phượng Hoàn Triều tưởng cô định than khổ, liền lạnh: "Chuyện đó vốn gì to tát, ngươi cần bám mãi lấy mà , đó cũng lý do để ngươi ăn trộm!"

Khương Dư Dư đáp lời , chỉ chăm chú , một lúc lâu , mới giơ tay vỗ nhẹ lên vai : "Vậy thì, nhớ kỹ lời ngươi hôm nay."

Không ai thấy lúc cô giơ tay, lòng bàn tay cô cố tình xuyên qua linh thể Phượng Linh Linh, ngón tay thuận tiện dẫn oán khí thoát , tiện tay vỗ nó lên vai Phượng Hoàn Triều.

Phượng Hoàn Triều hành động bất ngờ cho ngẩn , đặc biệt là ánh mắt của cô khi câu đó khiến rùng vô thức nghiêng vai tránh và lùi một bước.

Trong mắt tràn đầy chán ghét và ghê tởm: "Ngươi từ nhỏ sống bên ngoài nên đến cả lễ nghĩa nam nữ còn ? giáo dục..."

Khương Dư Dư chẳng thèm để ý đến .

phong khóa cái miệng luôn, nhưng hiện tại linh lực của cô hạn, đáng để lãng phí một kẻ ngu xuẩn.

Lúc Phượng Hi Hi cũng lên tiếng, giọng mềm yếu: "Linh Linh , trong lòng oán với , nhưng nên chuyện với mẫu và ca ca như , thế họ sẽ đau lòng..."

Khương Dư Dư lải nhải, lập tức đầu thẳng: "Ngươi im ."

Phượng Hi Hi: ...

Phượng phu nhân thấy cô vẫn giữ thái độ như , định nổi giận. Khương Dư Dư , thẳng thắn rõ mục đích đến: "Ta sẽ trang viên. Các đón về thì nên chuẩn tâm lý rằng thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Ngoài , trong phủ bảy ngày nữa sẽ tổ chức lễ cập kê cho thiên kim Phượng gia, hy vọng đến lúc đó, Phượng phủ thể công khai xác nhận phận của . Nếu , cũng ngại tự xác nhận."

 

 

Loading...