Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1037

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:01:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Dư Dư từ đầu chọn tay từ chỗ Liêu ma ma, rõ ràng Liêu ma ma khiến cô thất vọng.

Dù là theo phu nhân hồi môn, nhưng Liêu ma ma cũng gia đình riêng trong phủ. Cháu trai là mạng sống của bà . Dù chỉ vì ơn chữa khỏi bệnh cho cháu, bà cũng giúp Khương Dư Dư đỡ đôi câu.

Phượng Hi Hi Liêu ma ma nghiêng về phía Khương Dư Dư thì nóng ruột, mở miệng ngăn cản, nhưng sợ tỏ quá lộ liễu, chỉ dám lén liếc sang cầu cứu Phượng Hoàn Triều.

Với tình cảm dành cho , chắc chắn sẽ giúp ả thuyết phục mẫu xử lý Phượng Linh Linh luôn.

Đáng tiếc, Phượng Hoàn Triều chẳng hiểu ánh mắt đó.

Vì giờ còn đang bận nghĩ đến lời Liêu ma ma .

Nếu thật như lời bà , Phượng Linh Linh tà thuật gì đó, khi nào nàng sẽ thừa cơ tay dùng pháp thuật đối phó bọn họ?

Nói mới nhớ, hình như nãy nàng còn với câu gì như "ghi nhớ lời hôm nay"...

Ờ, là gì nhỉ?...

Lúc Khương Dư Dư đến thoải mái dễ chịu bao nhiêu thì lúc rời cũng thoải mái dễ chịu bấy nhiêu.

trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần, nhận Phượng Linh Linh đang cùng trong kiệu, cô với ánh mắt gần như phát sáng.

"Dư Dư, cô... cô giỏi quá mất!"

Cô nương thật sự cách chuyện!

Ngay cả phu nhân, nhị ca, thậm chí cả Phượng Hi Hi cũng đều cho cứng họng, đây là đầu tiên Phượng Linh Linh thấy họ rơi thế yếu như .

Nàng nghĩ, nếu cũng lợi hại như Dư Dư, lẽ sống uất ức như , thậm chí... cũng c.h.ế.t một cách uất ức như thế.

Phượng Linh Linh diễn tả cảm xúc hiện tại , Dư Dư dùng chính thể của nàng để khiến mẫu và ca ca ruột của im miệng, nàng chỉ cảm thấy... sảng khoái.

Nếu nàng thêm một vài từ hiện đại, lẽ sẽ miêu tả chính xác hơn cảm giác sung sướng .

Sau khi c.h.ế.t , những từng tha thiết mong chờ bằng ánh mắt của kẻ ngoài cuộc, mới phát hiện bản trong mắt họ hề đáng giá chút nào.

Có lẽ nàng sớm nhận điều đó, chỉ là luôn chìm đắm trong đau khổ, dám đối mặt, cũng chẳng can đảm phản kháng.

, bây giờ c.h.ế.t .

Mình còn Dư Dư.

Mình thể... báo thù cho chính !

"Dư Dư, tại chuyện của Nguyên tướng ? Giấu họ , trực tiếp tìm Nguyên tướng để rõ sự thật chẳng hơn ?"

Nghe đến đây, Khương Dư Dư mới từ từ mở mắt, Phượng Linh Linh mặt, chỉ : "Bị khác vạch trần, ép thừa nhận sự tồn tại của cô và tự tát mặt , chủ động thừa nhận sự tồn tại của cô là hai chuyện khác ."

Khương Dư Dư : "Cái cô chẳng cũng là hy vọng bọn họ thừa nhận sự tồn tại của cô ?"

Lễ trưởng thành Phượng Hi Hi thật đều quan trọng.

Người thiếu thốn tình từ nhỏ, điều khao khát nhất chẳng qua cũng chỉ là thật lòng.

Cô hiểu nàng , cho nên cũng nàng trải nghiệm một .

dùng chút thủ đoạn, cô cũng sẽ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện thừa nhận sự tồn tại của Phượng Linh Linh.

Sau đó, sẽ chân thành và hối hận vì đ.á.n.h mất đứa con gái ruột thịt là Phượng Linh Linh.

Giọng Khương Dư Dư nhỏ, những bà t.ử khiêng kiệu chuyên tâm đến mức gì, cũng dám hỏi nhiều.

Một nhóm cẩn thận khiêng cô về tiểu viện ban đầu, ở đầu khu vườn, một đàn ông trung niên mặc áo bào tơ gấm màu nâu từ hành lang đến, trông thấy chiếc kiệu từ xa thì nhíu mày.

Trong phủ dạo cũng tiểu nào mang thai, cần dùng đến kiệu khi ngoài?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1037.html.]

Phong cách , chẳng khác gì chủ gia đình như ông .

 

Phượng Minh Thịnh nghĩ, lát nữa gặp phu nhân dặn dò quy củ mới . Trời dù lạnh, nhưng thỉnh an cũng thể dùng kiệu, kẻ là tiểu con cháu bên thì cũng nuông chiều quá mức .

Khi ông đến chính viện, chuyện Phượng Linh Linh nổi điên tại đây, Phượng Minh Thịnh còn chút ngẩn .

"Bà chắc chắn là Phượng Linh Linh ?"

Không trách ông cảm thấy khó tin, thật sự là từ khi Phượng Linh Linh đưa về phủ, dù là cách dạy dỗ tính cách đều toát lên vẻ quê mùa tầm thường, khác biệt với Hi Hi nhà họ Phượng nuôi dạy kỹ lưỡng.

Nếu , Phượng Minh Thịnh cũng sẽ để mặc cho thê t.ử sắp đặt đứa con gái ruột như thế.

Thật sự là xứng để con cái nhà họ Phượng.

Thấy phu nhân gật đầu, Phượng Minh Thịnh cũng trầm mặc một lát.

Ông tin thê t.ử dối, thì chuyện đó là thật .

Trầm ngâm hồi lâu, Phượng Minh Thịnh khen ngợi hành động hấp tấp mà sang xoa dịu đứa con gái nhà quê đó của thê tử.

"Xem đứa con gái còn giấu chúng nhiều chuyện, cũng khả năng, biểu hiện trong thời gian đều là giả vờ."

Phu nhân tức giận : "Nếu giờ đều là giả vờ, thì đứa nhỏ thật quá thâm độc! Chúng là cha ruột của nó mà nó bất hiếu phản nghịch đến !"

Phượng Minh Thịnh chẳng mấy để tâm: "Con cái lớn lên ở quê đều như thế, giỏi mánh khóe lừa gạt. Có lẽ thấy giả vờ nữa, nên mới bộc lộ bản chất."

Ông xong, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Liêu ma ma bên cạnh: "Nó chủ động nhắc tới, thì cứ để nó xem thử cháu trai bà . Nếu chữa khỏi bệnh như đúng lời nó thì chuyện nó thể liên lạc với Nguyên Tướng là thật. Ta tạm thời xem như nó còn chút tư cách con gái họ Phượng. Nếu chữa khỏi..."

"Ta cũng thể giữ đứa con gái nữa."

Vì để Hi Hi thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng hậu, dù hy sinh một đứa con ruột cũng tiếc.

Như , còn thể khiến Hi Hi mang ơn trong lòng.

Phượng Minh Thịnh quyết định, sáng sớm hôm , Liêu ma ma lập tức dẫn theo cháu trai và con dâu đến tiểu viện.

Lý do đưa ngoài gặp cháu vì thấy Phượng Linh Linh quá cao quý, mà là Phượng Minh Thịnh lo con gái lợi dụng cớ chữa bệnh để lén tiếp xúc ngoài, truyền tin ngoài phủ.

Nếu ở trong nội viện thì thể đảm bảo hành động của Phượng Linh Linh đều trong tầm giám sát của họ.

Tối qua Khương Dư Dư phát hiện trong viện thêm vài cặp mắt theo dõi, nhưng cô cũng chẳng để tâm.

Chỉ cần bọn họ tay thì cô cũng sẽ cố gắng tay.

Con dâu của Liêu ma ma là đầu bếp trong phủ.

Đều là phục vụ trong phủ, tất nhiên cũng tiểu thư họ Phượng mới về coi trọng, nên tán thành với việc chồng mang con cho "tự do hành hạ", nhưng dám cãi , chỉ thể theo.

lúc đối mặt với Khương Dư Dư, sắc mặt nàng cũng mấy phần cung kính, ngược dò xét, săm soi: "Ngươi con đụng thứ sạch sẽ, chứng cứ gì ?"

Liêu ma ma thấy , định mở miệng mắng thì thấy Khương Dư Dư ngẩng đầu, hiệu thẳng: "Ồn ào, đuổi ngoài."

Người con dâu sắc mặt lập tức khó coi, nhưng Liêu ma ma vẫn lời, bế đứa bé ngoài đuổi nàng .

Đến khi trong phòng còn dư thừa, Khương Dư Dư mới hiệu để bà đặt đứa trẻ ngay ngắn lên ghế bên cạnh.

Nắm đất hôm qua của Khương Dư Dư tuy giúp hạ sốt tạm thời, nhưng đứa bé vẫn uể oải thiếu sức sống.

Trong mắt Khương Dư Dư, bên cạnh đứa bé vẫn còn một phần linh hồn nhỏ đang lơ lửng.

 

 

 

Loading...