Phần linh hồn đó chấn động bởi oán khí mà văng khỏi cơ thể, tuy mất hẳn, nhưng thể tự về .
Như cô hôm qua, nếu xử lý kịp thời, phần hồn sẽ mất hẳn, đứa trẻ cũng sẽ trở nên đần độn.
May mà, thứ đứa bé đụng nhằm bé.
Nếu , chỉ sợ tìm linh hồn cũng mất thời gian.
Chỉ là, hôm qua cô nghĩ đứa trẻ chỉ đụng âm vật bình thường, ngờ trong đó ẩn chứa oán khí mạnh, chẳng trách hồn vía bay mất.
Không nhà họ Phượng rốt cuộc giấu bao nhiêu thứ bẩn thỉu.
Tính cả Phượng Linh Linh thì phủ ít nhất đang hai oan hồn đầy oán hận.
Một phủ như ... thật sự từng thờ phụng phượng hoàng, thậm chí còn phượng hoàng hồi đáp ?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng cô cũng định lớn ngay.
Dù lý do cô nhất định ở Phượng phủ chính là vì nơi đây từng thờ phụng phượng hoàng, thể manh mối về thần hồn của Ngũ Quang.
"Nó tên gì?" Khương Dư Dư hỏi Liêu ma ma.
Bà lập tức tên đứa trẻ.
Khương Dư Dư bước tới, đối diện đứa bé, bé, giọng trong trẻo gọi khẽ: "Trang Bảo Sinh, về nhà thôi."
Nói xong, cô vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ giữa trán đứa bé.
Không ai thấy, giữa trán nơi cô chạm hiện lên một tia linh quang, ngay đó, phần linh hồn đang lơ lửng bên ngoài như dẫn dắt, nhanh chóng trở về cơ thể đứa trẻ.
Đôi mắt mờ mịt của đứa bé lập tức trở nên sáng trong, đó mở miệng: "Bà ơi, cháu đói."
Liêu ma ma còn kịp hiểu cô gì thấy tiếng cháu trai , lập tức mừng rỡ.
Hai ngày nay đứa bé cứ sốt hoặc gặp ác mộng, dù hạ sốt cũng kêu đói, giờ thế rõ ràng là khỏi !
Bà vui mừng, cũng tin năng lực của cô nương mặt, chân thành : "Tiểu thư Linh Linh, thật sự cảm ơn tiểu thư!"
"Không cần cảm ơn."
Khương Dư Dư , lập tức đưa tay một cách thẳng thừng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình: "Thù lao năm mươi lượng, nhận thiếu nợ."
Lại còn đòi tiền?
Lúc Liêu ma ma đưa bạc xong rời , sắc mặt vẫn chút phức tạp.
Không đến chuyện năm mươi lượng là đắt , chủ yếu là bà hầu hạ phu nhân nhiều năm, từng thấy chủ t.ử nào chìa tay đòi tiền như .
Cho dù đòi thì cũng là để tự đưa bao nhiêu thì đưa, gì chuyện báo giá thẳng thừng như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1038.html.]
Trong lòng bà thầm cảm thán, quả nhiên là nhà quê , chẳng hiểu chút nào về quy củ của nhà quyền quý.
dù cũng cứu cháu bà , bà vẫn lấy tiền đưa.
Chỉ là con dâu bà , khi tốn năm mươi lượng thì sắc mặt rõ ràng như gặp kẻ lừa đảo, còn định tìm Phượng Linh Linh để lý luận, may mà bà ngăn .
Đã đối phương bản lĩnh thật sự, dù thấy cô tiểu thư vẻ nhỏ nhen, Liêu ma ma cũng để con dâu tiếp tục gây thù chuốc oán.
Sau khi đuổi và bế đứa trẻ rời , Liêu ma ma vội vàng đến tìm phu nhân để báo cáo tình hình.
Hiện tại tiểu thư Linh Linh đúng là thể tùy tiện động đến.
Liêu ma ma hấp tấp chính viện, đến nơi thì báo nhị thiếu gia sáng nay phát bệnh, phu nhân đang ở chỗ nhị thiếu gia.
Thế là bà vội vã đổi hướng đến Nam viện nơi nhị thiếu gia ở.
Đến nơi thì thấy Nam viện đang vô cùng hỗn loạn, các nha , bà t.ử đang quỳ bên ngoài sân, bên trong Phượng phu nhân và Phượng Hi Hi, còn Phượng Hoàn Triều thì đang nổi giận.
"Chính là lũ hạ nhân đáng ghét ! Đưa cho đồ ăn sáng thiu nhớt! Hại ... ọe... lôi hết bọn họ, đặc biệt là mấy trong phòng bếp, kéo xuống phạt roi hết cho ! Ọe..."
Bà v.ú họ Liêu trong hỏi mới , nhị thiếu gia tối qua tức giận đến ăn cơm, sáng nay dậy đói bụng, phòng bếp chuẩn nhiều món ngon, ai ngờ ăn thì nôn hết cứ khăng khăng đồ ăn thiu, ôi.
Quản sự nhà bếp lóc kêu oan: "Nhị thiếu gia, oan uổng quá, đồ ăn mang đến cho là đồ tươi mới nhất, thể thiu . Phương Châu cô nương trong phòng cũng thử , đồ ăn bình thường."
"Ngươi đang nghi ngờ dối ? Ọe..."
Sáng nay Phượng Hoàn Triều nôn một trận, ngay cả chút đồ ăn tiêu hóa hôm qua cũng nôn sạch, giờ ăn gì cũng nôn, sắc mặt khó coi.
"Ta đồ ăn thiu thì chính là thiu! Cả t.h.u.ố.c cũng thiu!"
Liêu ma ma cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy , trong lòng cũng thấy kỳ lạ.
Bà trong phòng, đại phu trong phủ kiểm tra đồ ăn kỹ lưỡng, xác nhận vấn đề gì, cũng thiu, bắt đầu nghi ngờ vị giác của nhị thiếu gia vấn đề.
Thế nhưng bất kể là t.h.u.ố.c thang d.ư.ợ.c chống nôn, ăn một lúc nôn , đến cả đại phu cũng là tình huống gì.
Giờ đại phu cũng dám thử nữa, chỉ thể : "Hiện tại tình trạng nhị thiếu gia thích hợp ăn uống, chỉ thể châm cứu cầm nôn, đó cấm ăn một ngày, đợi cơ thể hồi phục mới xem xét tiếp..."
Ban đầu Liêu ma ma thì thấy gì lạ, đến khi đại phu cấm ăn, trong đầu bà như cái gì đó "cạch" một tiếng.
Bà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Dù hôm qua lúc tiểu thư Linh Linh thể hiện thần thông, bà cũng mặt, đương nhiên nhớ lời nhị thiếu gia cấm ăn ba ngày chẳng cả... và phản ứng khi đó của tiểu thư Linh Linh...
Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, tình trạng hiện tại của nhị thiếu gia, Liêu ma ma cảm thấy sự thật.