Khương Dư Dư cũng để ý đến đám nữa, lúc điều khiến cô để tâm là luồng sức mạnh . Ban nãy, khi cô tung bùa cấm ngôn luồng sức mạnh trong cơ thể Phượng Hi Hi ngăn .
Tình huống đó tương tự như Lộ Tuyết Khê và Chu Á Á , nhưng khác biệt.
Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Khương Dư Dư vẫn cảm nhận rõ ràng...
Sức mạnh trong cơ thể Phượng Hi Hi là sức mạnh phượng hoàng.
Khương Dư Dư phần bực bội. Phượng hoàng của thời rốt cuộc cái gì ?
Toàn chọn kết duyên với những kẻ rối rắm thế !
(*) Ngôi 3 của Dư Dư vẫn là cô, ngôi 3 của Phượng Linh Linh là "nàng ", còn điều chỉnh phù hợp theo ngôi kể hoặc suy nghĩ. ...
Hoàng cung, tuyết bay.
Chử Bắc Hạc khoác áo choàng đen, một bức tường cao trong hoàng thành.
Từ đây, thể bao quát nửa tòa hoàng thành, đồng thời cũng thể dựa cảm ứng từ vòng tay vàng kim để tìm vị trí của còn sở hữu chiếc vòng tương tự.
Ánh mắt dừng ở một nơi trong thành, đôi mắt đen sâu thẳm.
Bỗng nhiên, lưng vang lên tiếng bước chân.
Chỉ thấy quốc sư dẫn theo một nhóm cung nhân vội vã đến, quỳ rạp lưng .
"Bệ hạ, long thể vẫn hồi phục, thể chịu rét. Xin bệ hạ mau trở về cung."
Chử Bắc Hạc dời mắt sang khuôn mặt nghiêm nghị của quốc sư đầu.
Thân thể đang mượn để tái sinh ở thời chính là của Thiên Nguyên Đế. Khác với Khương Dư Dư, Thiên Nguyên Đế c.h.ế.t mà chỉ phong ấn linh hồn trong cơ thể, rơi giấc ngủ.
Chử Bắc Hạc mới đến, vẫn ai là kẻ tay với thiên tử.
Khí vận của thiên t.ử chính là đại diện cho vận mệnh quốc gia, rõ ràng kẻ hủy diệt cả Thiên Nguyên.
Dù rõ vì và Dư Dư đến triều Thiên Nguyên từ hơn sáu nghìn năm , nhưng bước vòng nhân quả thì chỉ thể bước từng bước mà tính toán.
Và bước đầu tiên là tìm Dư Dư.
Nếu tin tức của Tam Thụ thì cũng tìm cả nhóc đó về.
Trong lòng muôn vàn suy tính, nhưng Chử Bắc Hạc chỉ : "Trẫm . Chuyện đưa phượng chủ nhập cung mà quốc sư đề cập đây, trẫm định tự chọn lựa. Quốc sư tạm thời cần can dự."
Nghe , quốc sư như khựng , một lúc khẽ cúi đầu, che cảm xúc mặt, chỉ cung kính gật đầu: "Vâng."...
Phượng phủ.
Chuyện Khương Dư Dư "vung tay đ.á.n.h Phượng Hi Hi một cái" lan truyền trong phủ. Vì e ngại năng lực của cô, suốt hai ngày đó ai dám đến gây sự.
Chưa đến phía Phượng Hi Hi , riêng Phượng Hoàn Triều thì chịu đựng hai ngày khổ sở.
Vì từ khi rời khỏi tiểu viện của Khương Dư Dư hôm đó, đói suốt hai ngày trời.
Hắn ăn cơm, cũng uống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1041.html.]
Hắn vẫn thèm ăn như thường, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn là thể kiềm chế, mà, đồ ăn thơm phức bình thường đến miệng biến thành ôi thiu và hôi thối.
Sau hai nôn mửa, Phượng Hoàn Triều chịu nổi nữa: "Người ? Mẫu ? Người bà mời rốt cuộc hữu dụng ? Cứ thế c.h.ế.t đói mất!"
Nô tỳ và tiểu đồng bên cạnh thấy thiếu gia nhà mới hai ngày gầy rộc cả , chỉ ngừng an ủi: "Thiếu gia, phu nhân và lão gia mời cao nhân đến nghĩ cách , cố gắng chịu thêm chút nữa."
" thiếu gia, đừng . Tiểu thư Linh Linh còn nhốt đói ba ngày còn c.h.ế.t, mới hai ngày chắc chắn c.h.ế.t !"
Nếu kẻ là tiểu đồng theo từ nhỏ, Phượng Hoàn Triều suýt nghĩ đây là của Phượng Linh Linh phái đến để nh.ụ.c m.ạ !
Dù cũng ngăn trút tức giận lên mặt: "Biến hết cho ! Còn các ngươi nữa, ai ăn thịt thì tránh xa ! Không thấy bây giờ chịu nổi mùi đó ?"
Một trận nổi giận khiến Phượng Hoàn Triều mất hết sức lực.
Hắn vật giường, khổ sở đến mức .
Thì đói bụng khó chịu như .
Từ nhỏ đến lớn, đây là đầu tiên cảm nhận cảm giác đói bụng.
Rõ ràng những món ăn thơm ngon chỉ cần một lệnh là lập tức dọn mặt, mà thể ăn một miếng.
Tuy ngửi thấy mùi, nhưng càng ngửi càng đói.
"Phượng Linh Linh thật độc ác, chẳng lẽ nàng thật sự c.h.ế.t đói ?"
Phượng Hoàn Triều mơ màng nghĩ , nhưng chủ động cúi đầu cầu xin thì là chuyện thể nào.
Hắn tin đời ai trị nổi nàng !
Như thể cảm nhận sự đau khổ trong lòng Phượng Hoàn Triều, cao nhân mà Phượng Minh Thịnh mời cuối cùng cũng đến.
Sau khi xem xét tình trạng của , cao nhân tỏ bình tĩnh: "Công t.ử quả thật tà vật quấy phá, nhưng nguy hiểm. Chỉ cần uống nước hòa tan bùa của là sẽ khỏi."
Nói xong, ông lấy một lá bùa trong lòng đưa cho tiểu đồng bên cạnh.
Phượng phu nhân vốn nghi ngờ gì mà lão gia nhà mời đến, nhưng tấm phù phần do dự: " tiên sư , con trai ăn gì cũng nôn, uống nước cũng , bùa e là cũng uống cũng . Có còn cách nào khác ..."
Tiên sư vẫn điềm nhiên: "Bùa của khác, cứ để uống là ."
Phu nhân ông chắc nịch, trong lòng cũng nhen lên hy vọng, lập tức sai đốt bùa lấy tro hòa nước.
Nô tỳ đang định mang nước thì tiên sư giơ tay ngăn .
Mọi thấy ông bấm tay niệm chú, tay chỉ xuống nước khiến nước vốn tro bỗng trở nên trong vắt.
Tro bùa như biến mất.
Tiên sư chỉ : "Giờ mang ."
Tận mắt chứng kiến, phu nhân và Phượng Minh Thịnh đều sáng mắt, càng tin tưởng vị đại sư hơn.
Họ lập tức sai mang cho Phượng Hoàn Triều uống.