Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1080
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:09:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Yểm nghiến răng, tỏ vẻ hung ác, cố gắng giãy giụa, nhưng phát hiện thể thoát khỏi xiềng xích do một thuật sư bình thường hạ xuống.
Nó chằm chằm Khương Dư Dư hồi lâu, đột nhiên bật khanh khách, đó mở miệng tiếng : "Ngươi bắt thì của ngươi chắc chắn c.h.ế.t."
Chu Yểm sinh hấp thụ khí sát phạt chiến trường, nơi nó xuất hiện, như ác niệm điều khiển, luôn khơi dậy lòng ham cướp đoạt và chinh chiến của con .
Do đó, tuy sức mạnh bản bằng các đại yêu chính thống, nhưng nó còn cái đặc biệt riêng của .
Những con hiếu chiến chính là sức mạnh mà nó thể lợi dụng.
"Kẻ địch của các ngươi vượt qua núi rừng, phục kích tại dãy núi . Người của ngươi gặp chúng chắc chắn sẽ c.h.ế.t."
Chu Yểm xong, định vẻ mặt biến sắc kinh hoàng của thuật sư mắt.
Thế nhưng, vẻ mặt như tưởng tượng của nó xuất hiện mặt Khương Dư Dư. Chỉ thấy cô tỏ vẻ mặt bình thản như thường, ánh mắt đổi, khi mở miệng, giọng vẫn lạnh nhạt: "Ngươi nghĩ chuyện mà chỉ một thể thì mang theo cả nghìn binh sĩ tinh nhuệ?"
Bởi vì...
Chim sẻ bắt sâu, đại bàng rình .
Trong rừng vang lên tiếng xào xạc của lá cỏ.
Một đội binh lính của nước Tây vực đang bí mật xuyên rừng, vượt núi xâm nhập Thiên Nguyên.
Khi phát hiện dấu vết của binh lính Thiên Nguyên, vị chủ tướng dẫn quân lập tức thời cơ đến.
Chỉ cần âm thầm tiêu diệt nhóm binh lính Thiên Nguyên , quần áo của họ, bọn họ thể lặng lẽ xâm nhập đại doanh của Thiên Nguyên, tạo một lỗ hổng cho Tây cương!
Tuy nhiên, chuyện như chúng tưởng. Khi chúng dàn quân thành hình vòng cung, chuẩn bao vây đám binh tinh nhuệ của Thiên Nguyên thì những tưởng như phòng đó bỗng nhiên hành động.
Đồng thời, lưng quân Tây vực cũng dần xuất hiện binh lính Thiên Nguyên ẩn nấp từ lâu.
Hai bên giáp công, chẳng mấy chốc, đám lính Tây vực vất vả vượt núi đất Thiên Nguyên đều tiêu diệt bộ.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc bên đó, bên Khương Dư Dư cũng hề chậm trễ.
Chu Yểm mất con bài uy h.i.ế.p Khương Dư Dư, tất nhiên cô khống chế và mang theo rời .
Vì bắt sống mà tiêu diệt tại chỗ? Bởi vì nó còn giá trị lợi dụng.
Cả Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc đều tiến triển thuận lợi, Thương Lân và Kiêm Gia bên cũng hề kém cạnh.
Giống như Khương Dư Dư, khi định thế trận, Thương Lân và Kiêm Gia tay tiêu diệt hai hung thú kích động chiến tranh còn .
Hung thú diệt, nhưng hai nước khai chiến thì thể dừng là dừng.
Chiến sự nổ khắp nơi trong Thiên Nguyên quốc, dân chúng hoảng sợ yên, đến lúc , tai họa thực sự của Thiên Nguyên mới chính thức giáng xuống.
Vào ngày thứ bảy kể từ khi bắt Chu Yểm và nhóm tù binh Tây vực, Khương Dư Dư đang thắp đèn vẽ bùa trong trướng.
Ngay chính giữa trướng là Chu Yểm nhốt trong một chiếc lồng lớn.
Chu Yểm xích linh quang khóa chặt tứ chi và cổ, đầu của xích nối với một pháp trận chuyên dùng để khắc chế y.
Khương Dư Dư mặc kệ tiếng la hét giận dữ của Chu Yểm, bình thản vẽ bùa.
Linh khí lưu chuyển, nét bút dứt khoát.
Ngay khi nét bút sắp kết thúc, Khương Dư Dư bỗng cảm nhận một luồng sát khí nguy hiểm đè xuống từ đỉnh đầu.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến tay cô cứng đờ, còn Chu Yểm đang la hét thì lập tức run lên, ôm đầu, cuộn co rúm .
Khương Dư Dư thấy phù lục tay xé toạc, ngẩng đầu ngoài thì phát hiện trướng xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tiếng bước chân, thì thầm của lính gác và tiếng côn trùng đều biến mất trong chớp mắt.
Thế giới dường như trở nên im lặng .
Cảm giác giống hệt lúc Kiêm Gia kéo lãnh vực, nhưng mùi m.á.u theo gió đêm xộc mũi khiến Khương Dư Dư rõ rằng cô vẫn đang ở thực tại.
Không chút do dự, cô bỏ bút, lấy túi đeo bên cạnh bước nhanh ngoài, kéo mạnh rèm trướng.
Trước mắt cô là khung cảnh yên tĩnh đến rợn .
Lửa trại còn cháy, nhưng thì biến mất.
Lều trướng chính nơi cô đóng quân đến vạn , giờ như thể trong một cái chớp mắt mà bộ đều biến mất.
Con ngươi cô run lên, tay nắm rèm khẽ siết chặt, đó bước ngoài, ngẩng đầu lạnh lùng quái vật khổng lồ hắc khí bao phủ mặt.
Thân dê, mặt , răng hổ, móng tay , mắt mọc ở nách.
Chính là hung thú thượng cổ mà Kiêm Gia từng miêu tả - Thao Thiết.
Cùng là hung thú, nhưng khí tức của Thao Thiết nguy hiểm gấp nhiều so với Chu Yểm.
Tuy nhiên lúc , Khương Dư Dư chỉ lạnh lùng đối phương, gương mặt vô cùng bình tĩnh, đối diện đôi mắt trong hắc khí, cô lạnh giọng : "Nhả ."
Đôi mắt Thao Thiết đảo tròn, như hiểu ý cô.
Khương Dư Dư mắt đỏ lên, nghiến răng, từng chữ một vang lên đầy kiên quyết: "Ta bảo ngươi nhả bọn họ ."
Thao Thiết tham ăn, thể nuốt vạn vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1080.html.]
Tất cả sinh vật trong doanh trại biến mất trong một thở, chỉ hung thú mới .
Khương Dư Dư nhớ rõ lời Kiêm Gia từng dặn.
Nếu tứ hung xuất thế, gặp bất kỳ con nào cũng do dự, chạy ngay.
cô thể chạy ?
Tuy cô chỉ là một linh hồn từ tương lai đến thế giới , nhưng những biến mất là những cùng cô chiến đấu suốt hai tháng qua.
Sao cô thể bỏ mặc họ mà chạy trốn?
Dù những đó thể c.h.ế.t, cô cũng lấy t.h.i t.h.ể họ.
Ánh mắt như ngọn lửa rọi thẳng hung thú mặt, trong mắt Khương Dư Dư tràn đầy sát ý, chút do dự, liên tục phóng bùa gọi sét.
Những lá bùa như linh tính, bay vòng quanh Thao Thiết, vây chặt nó theo pháp quyết biến ảo của cô.
Trong các lá bùa lộ rõ yêu khí quen thuộc, thoáng , hơn chục lá bùa biến thành hàng trăm, kết lưới dày đặc vây quanh Thao Thiết.
Nếu Chu Yểm thấy, sẽ nhận trong bùa của Khương Dư Dư chỉ khí tức phượng hoàng, mà còn cả một luồng yêu khí của nó.
Thao Thiết nuốt vạn , vẫn còn đói, thấy bùa vây quanh thì mở miệng định nuốt tiếp.
Khương Dư Dư lập tức kết ấn, linh lực dâng lên, chút do dự hô to: "Lôi giáng!"
Trong khoảnh khắc, trời giáng lôi hỏa, như mưa lửa rơi ào ào, tất cả đều chuẩn xác đ.á.n.h về một hướng.
Thân hình khổng lồ của Thao Thiết lôi hỏa bao phủ.
Giữa ánh chớp, một cái miệng lớn há định nuốt trọn lôi hỏa, nhưng ngay đó là tiếng gào thét thê lương.
Khi cơn mưa lửa tạm ngưng, Thao Thiết mắt tả tơi, cơ thể sấm đ.á.n.h cháy đen vài chỗ, nhưng bản nó dường như chẳng hề hấn gì.
Nó há miệng, đột ngột phun một đám lôi hỏa, cùng lúc đó, còn hàng trăm binh lính phun theo.
Họ bao phủ trong lôi hỏa, rõ sống c.h.ế.t, Khương Dư Dư phất tay, hóa giải hết lôi hỏa quanh họ.
Trong những binh lính cháy đen , động đậy, ho lên một tiếng t.h.ả.m thiết.
Trái tim căng thẳng của Khương Dư Dư chậm rãi buông lỏng.
Còn sống.
Dù chỉ còn một phần ba sự sống, nhưng chí ít vẫn còn sống.
Nói cách khác, Thao Thiết nuốt vẫn còn cứu .
nhanh.
Ý niệm lóe lên, Thao Thiết sấm đ.á.n.h trúng cũng dần hồi phục. Nó đất và thể , đôi mắt đảo loạn giờ chăm chăm chằm chằm con gái mặt, mở miệng, giọng khàn đặc mang theo khát vọng khó tả: "Ăn... ngươi còn ngon hơn đám ..."
Thần hồn của con , thơm ngon hơn vạn cộng .
Nó ăn .
Thao Thiết gầm lên, mở miệng lao tới, Khương Dư Dư đối mặt với hung thú hề sợ hãi, nhanh chóng vẽ phù giữa trung bằng linh lực.
Phù văn khổng lồ hiện giữa hư , từng đạo linh quang bao bọc lấy Thao Thiết.
Hai lá bùa khóa chặt miệng nó, kéo toạc .
Sau đó, một phù lệnh nữa hiện , cùng tiếng niệm chú lạnh lẽo vang vọng: "Thiên địa thủy đức, vạn pháp tùy lưu... Lấy phù bằng, lấy khí dẫn. Thỉnh ban xá lệnh, ân trạch tứ phương!"
Vừa dứt lời, phù lệnh hóa thành một con rồng nước khổng lồ, đột ngột lao miệng Thao Thiết.
Con thú tham ăn rồng nước khổng lồ chui miệng một cách bất ngờ, ban đầu sững sờ, nhưng nhanh chóng chủ động nuốt trọn.
Lôi hỏa mang theo sức mạnh phượng hoàng lúc nó thể tiêu hóa, nhưng vòi rồng cỡ thì chẳng là gì với nó.
Thấy nó hề hoảng loạn, ánh mắt Khương Dư Dư khẽ nâng lên, tay biến hóa pháp quyết. Ngay đó, từ đuôi vòi rồng bỗng phát sáng ánh kim.
Ánh sáng vàng kim nhanh chóng lan khắp vòi rồng.
Lúc con thú tham ăn nhận thì nuốt trọn cả vòi rồng phát sáng bụng.
Khương Dư Dư chăm chú nó... một giây, hai giây.
Ngay lập tức, nó há miệng gào lên, một lượng nước khổng lồ cùng hàng nghìn ào ào tuôn từ miệng nó.
Cả doanh trại chỉ trong chớp mắt như trận lụt quét qua, nước chảy ngập đất, đầy rẫy "thi thể" la liệt.
Lúc Khương Dư Dư chẳng buồn xem ai còn sống . Sau khi xác nhận ánh sáng vàng của Chử Bắc Hạc cũng tác dụng với con thú , cô định tiếp tục dùng cách cũ bắt nó nhả thêm .
con thú chịu thiệt hai còn cho cô cơ hội.
Ban đầu nó tưởng chỉ là huyền sư mạnh mẽ, ngờ hồn thần cô hiếm , linh lực còn khả năng khắc chế nó.
Không chút do dự, con thú phát khí đen, khí đen lập tức bao phủ nó, trong nháy mắt cơ thể nó biến mất.
Khương Dư Dư nó biến mất nhưng dám lơ là. Cô tin con thú xuất hiện dễ dàng rút lui như .