Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1088

Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:09:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Văn Nhân Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay, bó hoa trong tay cô bé lập tức cắt hết đầu hoa.

Khương Dư Dư thể tin nổi khi chứng kiến hành động của Văn Nhân Cửu Tiêu.

Người mắt , dù cũng là đại yêu nghìn năm, mà... bắt nạt trẻ con!

Bảo ưa ca ca đến thế.

Trước mắt, cô ba tuổi rõ ràng nhận ác ý của đối phương, chỉ bó hoa khó nhọc mới hái giờ chỉ còn vài cọng trơ trụi.

Văn Nhân Thích Thích ngẩn hai giây, đôi mắt tròn xoe nhanh chóng rưng rưng nước, "oa" một tiếng, òa .

Văn Nhân Cửu Tiêu đứa trẻ mở miệng to mặt, gương mặt lạnh lùng cũng cứng đờ thấy rõ.

"Im lặng, ."

Văn Nhân Cửu Tiêu lệnh bằng giọng lạnh lùng.

Đứa trẻ ba tuổi đang bỗng ngừng , ngẩng đầu một cái, ... to hơn nữa.

"Oa oa oa..."

Trong mắt Văn Nhân Cửu Tiêu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn và bực bội.

"Đừng nữa!"

Thấy bé vẫn ngừng, Văn Nhân Cửu Tiêu đành bất lực, vươn tay nhấc bổng đứa bé đang đất lên.

Tiếng của Văn Nhân Thích Thích ngừng , lúc phản ứng kịp thì rơi một vòng tay rộng lớn.

Văn Nhân Cửu Tiêu ôm bé gái, lao nhanh qua rừng cây, chớp mắt đến một thung lũng hoa. Ông phất tay một cái, cánh hoa trong thung lũng bay múa, tụ thành hình một con hồ ly bằng hoa, xoay tròn quanh Văn Nhân Thích Thích.

Văn Nhân Thích Thích sớm ngừng , đôi mắt to sáng long lanh cánh hoa bay lượn, chìa đôi tay ngắn ngủn định bắt lấy.

Văn Nhân Cửu Tiêu khẽ búng tay, con hồ ly hoa đầu chạy .

Ông búng tay một nữa, đứa bé trong vòng tay cũng bay theo.

Cứ thế, bé gái bay lượn theo con hồ ly hoa biển hoa mênh mông.

Chẳng mấy chốc, trong thung lũng hoa vang lên từng trận lanh lảnh như chuông bạc của trẻ thơ.

Đợi đến hoàng hôn, Văn Nhân Cửu Tiêu một tay ôm đứa bé ngủ say trở biệt viện trong núi nơi Văn Nhân Bạch Y và Hà Chi Tùng đang ở.

Văn Nhân Bạch Y như sớm đợi sẵn, đứa con gái nhỏ đang ngủ say trong vòng tay Văn Nhân Cửu Tiêu, chỉ khẽ nhướng mày.

Văn Nhân Cửu Tiêu mím môi, trực tiếp đưa đứa bé đang ngủ cho bà : "Trả cho ."

Văn Nhân Bạch Y bật khẽ, nhưng vẫn vươn tay đón lấy đứa trẻ. Văn Nhân Thích Thích ngửi mùi hương quen thuộc thì cựa quậy một chút trong vòng tay của , tìm tư thế dễ chịu hơn ngủ tiếp ngon.

Văn Nhân Bạch Y định gỡ cánh hoa dính đầu bé thì bất ngờ, một con hồ ly ngọc nhỏ xinh rơi xuống lòng bé.

Văn Nhân Bạch Y ngẩng lên thì Văn Nhân Cửu Tiêu biến mất, chỉ còn câu lơ đãng vọng theo gió: "Quà gặp mặt."

Thần hồn của Khương Dư Dư lặng lẽ quan sát, khóe môi bất giác cong lên. Rất nhanh đó, thời mắt bắt đầu chuyển động.

Sơn hà sụp đổ, ngoại địch xâm lăng, Hà Chi Tùng c.h.ế.t trong loạn chiến.

Văn Nhân Bạch Y mất yêu, trong mắt còn vẻ dịu dàng như .

Bà đưa Văn Nhân Thích Thích trở về tộc địa của tộc Văn Nhân.

, thần hồn của Khương Dư Dư theo họ nữa.

Thần hồn của cô xuất hiện chiến trường. Giữa biển lửa, tro tàn và xác c.h.ế.t, cô thấy một quen cũ...

Dịch Trản.

Nói đúng hơn là Dịch Trản của thời .

Anh mặc áo bào gấm xanh ngọc, giữa chiến trường bừa bộn vẻ lạc lõng kỳ lạ.

Gương mặt xinh khó phân biệt nam nữ mang nét thương xót và trầm mặc nhân gian.

Thần hồn Khương Dư Dư theo bản năng tiến gần, ngờ vô tình va ánh mắt của Dịch Trản.

Khương Dư Dư sững sờ...

Người thấy cô!

trong mắt Dịch Trản hiện lên vẻ xa lạ và dò xét, rõ ràng nhận cô.

Không là vui sợ, Khương Dư Dư đang định lên tiếng thì Dịch Trản mắt đột ngột biến mất, đó là Dịch Trản trong bộ Đường phục thêu tay phức tạp quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1088.html.]

 

Không giống sự xa lạ ban nãy, Dịch Trản mắt là cô từng quen . Đôi mắt hồ ly mang theo vẻ câu dẫn, cứ thế cô, chỉ tặc lưỡi một tiếng: "Đi thôi, đưa cô về."

Khương Dư Dư bất ngờ.

Không chỉ thấy thần hồn của cô, mà còn cố ý tới đón cô trở về?

"Làm ở đây?"

Dịch Trản nhướn mày: "Cô đoán xem."

Khương Dư Dư đoán, chỉ lặng lẽ .

Dịch Trản thở hắt một tiếng, cô, : "Lệnh bài đưa cô, cô chẳng nhớ dùng gì cả."

Khương Dư Dư sững , nhanh chóng nhớ đó là tấm lệnh bài thể mở cửa Địa phủ tùy ý.

Khi xưa cô từng tình cờ đổi nửa bức chân dung của Dịch Trản trong chợ quỷ, Dịch Trản lấy , nên đưa cô một tấm lệnh bài để đáp trả.

Khương Dư Dư đương nhiên nhớ tới tấm lệnh bài đó, nhưng vì cô đang ở trạng thái thần hồn xuyên qua thời nên thể mang vật đó theo.

Đang nghĩ thì mắt bỗng lóe sáng.

Giây tiếp theo, tấm lệnh bài đen từ trong thần hồn cô tách , xuất hiện giữa trung.

Trong mắt Khương Dư Dư hiện lên sự kinh ngạc... thứ , thể gắn liền với thần hồn cô?

lệnh bài, cô chỉ thể mượn đường Địa phủ. Địa phủ của thời hẳn là liên kết với Địa phủ cũ mới chứ?

Dịch Trản giải thích, chỉ khẽ đưa tay kéo lệnh bài về tay .

Anh cầm lấy, in gian mặt.

Chớp mắt , một cánh cửa Địa phủ mở giữa .

Dịch Trản trả lệnh bài cho Khương Dư Dư, lúc mới : "Cô ? Trong Địa phủ nhánh Phù Tang duy nhất còn sót đời."

Cây sinh mệnh của tộc Văn Nhân vốn do một tia linh khí của nhánh Phù Tang hóa thành, nhưng trong Địa phủ vẫn giữ một cành Phù Tang chỉnh.

Thời mà Khương Dư Dư mở nhờ cây sinh mệnh đó đủ định, nếu về thì tất nhiên là cần dùng đến cành Phù Tang còn để mở đường thời mới.

Sau khi Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc xuyên thời tìm thần hồn của Ngũ Quang, Dịch Trản đợi cô đến tìm .

Chỉ ngờ, cô tìm đến cây sinh mệnh do linh khí Phù Tang hóa thành .

Cây sinh mệnh tuy sức mạnh của Phù Tang, nhưng thông đạo thời do nó mở bất , chỉ cần sơ suất liền gặp dòng loạn lưu thời .

Nếu đến, e rằng thần hồn của cô và Chử Bắc Hạc đều sẽ tiếp tục trôi dạt trong thời loạn.

Dịch Trản xưa nay gì để thua thiệt.

...

Thôi, dẫu vẫn là do nợ họ.

Khương Dư Dư ngờ trong Địa phủ Phù Tang, càng ngờ Dịch Trản rõ như .

Nghĩ đến xuất hiện của trong chợ quỷ, cô cảm thấy Dịch Trản liên hệ với Địa phủ sâu sắc hơn cô tưởng.

Không hỏi thêm, Khương Dư Dư bước cửa Địa phủ cùng thì chợt nhớ điều gì, hỏi: "Chử Bắc Hạc và Tam Thụ thế nào ?"

Lúc cuốn dòng loạn lưu thời , cô họ an trở về .

Dịch Trản tìm cô thì hẳn cũng tình hình của hai .

Dịch Trản giấu giếm, đáp: "Con phượng hoàng nhỏ về ."

Ngừng một chút, tiếp: "Còn tự theo cô nhảy dòng loạn, giờ thần hồn cũng như cô, đang trôi dạt trong thời nào đó."

Khương Dư Dư tim khẽ run lên, đang định hỏi tiếp thì Dịch Trản : "Yên tâm, Địa phủ , tên đó sẽ cảm ứng thần hồn của cô chủ động tìm đến."

Phù Tang nên Địa phủ thông với tất cả các thời , tìm ở Địa phủ dễ hơn nhiều so với nhân gian.

Lời Dịch Trản dứt, Khương Dư Dư hề do dự bước cánh cửa Địa phủ.

từng nghi ngờ lời của Dịch Trản.

Khi cửa Địa phủ khép lưng, vòng tay ánh sáng vàng kim cổ tay cô phát sáng, phát một luồng ánh sáng vàng kim kết nối đến một nơi nào đó trong Địa phủ.

 

 

 

Loading...