Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1089

Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:09:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa kịp theo luồng sáng, mắt Khương Dư Dư lóe lên một tia sáng vàng kim quen thuộc.

Ngay đó, một khe nứt hiện trong gian mặt cô, Chử Bắc Hạc rực sáng bước từ khe nứt...

Âm khí kỳ dị của địa phủ vì sự xuất hiện của từng tia ánh sáng vàng kim mà cũng trở nên sáng sủa hơn vài phần.

Tuy rằng thần hồn của hai trôi dạt trong loạn lưu thời bao lâu, nhưng đối với họ mà , cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Chử Bắc Hạc thấy Khương Dư Dư hề hấn gì, ánh mắt rõ ràng dịu mấy phần.

"Không chứ?"

Khương Dư Dư lắc đầu: "Còn ?"

Chử Bắc Hạc đương nhiên cũng .

Dịch Trản im lặng lắng , cuối cùng nhịn mà xen : "Có gì thì đợi về từ từ ."

Địa phủ là nơi thích hợp để thổ lộ tình cảm ?

Không khí rõ ràng sai sai mà trời.

Dịch Trản cũng cảm thấy gián đoạn cuộc hội ngộ của đôi tình nhân lâu ngày gặp là đúng, xong lập tức xoay dẫn hai về phía nơi cành Phù Tang.

Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc , gì mà theo .

Dịch Trản dẫn đường phía . Bởi lệnh thông hành Địa phủ mở lối, nên các quỷ sai ngang đều trực tiếp tránh đường.

Khương Dư Dư Dịch Trản dẫn họ qua Vọng Hương Đài, bước qua Hoàng Tuyền Lộ đầy hoa Bỉ Ngạn, cứ như đang dạo chơi trong sân nhà .

Nếu chắc chắn mặt đúng là Dịch Trản mà họ quen , Khương Dư Dư còn nghi ngờ Dịch Trản cố tình đưa họ một vòng đường luân hồi để tiễn đầu t.h.a.i luôn.

Trong lòng cô khỏi dấy lên tò mò, Dịch Trản rốt cuộc quan hệ gì với Địa phủ?

Nếu quen, chẳng lẽ Dịch Trản từ mấy trăm năm hợp tác với Địa phủ?

Dịch Trản cũng ý giải thích, chỉ dẫn hai nhanh chóng đến bờ Vong Xuyên.

Anh cố tình đưa họ "tham quan" Địa phủ, mà đây là đường duy nhất để đến nơi cành Phù Tang.

Anh chỉ mong nhanh chóng đưa đến nơi. Dù cũng Địa phủ quá lâu, kẻo vị Diêm Vương nhiều chuyện nào đó đ.á.n.h tới.

Sợ cái gì thì cái đó đến.

Ba đến bờ sông Vong Xuyên, từ xa thấy bên bờ một chiếc thuyền độc mộc, đầu thuyền treo một chiếc đèn cổ xanh u ám, lờ mờ soi bóng Vong Xuyên.

Tuy nhiên, thứ khiến ba khựng là con thuyền , mà là bóng cao gầy đang bên bờ.

Bộ cổ phục màu đen quen thuộc, tỏa khí thế khủng khiếp, âm khí bức .

Đây chính là Diêm Vương từng giam giữ Khương Dư Dư ở một chợ quỷ khác.

Khương Dư Dư cho rằng vị Diêm Vương đây để ngắm cảnh sông Vong Xuyên, ánh mắt theo bản năng về phía Dịch Trản.

Cảm giác rõ ràng Diêm Vương đến vì Dịch Trản.

Quả nhiên, Diêm Vương xoay , thấy đến thì rõ ràng chút ngạc nhiên, như thể chờ ở đây từ lâu, ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh: "Lên thuyền , đưa các qua đó."

Dịch Trản thể nào chủ động gọi Diêm Vương tới dẫn đường, rõ ràng là đối phương rõ mục đích của họ nên đích đến.

Dịch Trản Diêm Vương mở miệng thì cũng khách sáo, bước thẳng tới, ngang qua mà lên thuyền.

Chiếc thuyền nhỏ chỉ thể chứa tối đa là bốn .

Dịch Trản đưa Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc lên thuyền xuống, ngước mắt Diêm Vương là cuối cùng lên thuyền: "Anh chèo thuyền."

Diêm Vương gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy mái chèo, cắm sông Vong Xuyên, nhẹ nhàng đẩy, con thuyền lặng lẽ lướt lòng sông.

Bốn thuyền đều kẻ nhiều lời, ai mở miệng, Vong Xuyên cũng tiếng nước chảy, bầu khí tĩnh lặng đến mức chút kỳ dị.

May mà bầu khí quái dị rốt cuộc cũng phá vỡ khi Diêm Vương đưa thuyền đến nơi cành Phù Tang ở giữa dòng Vong Xuyên.

 

Chính giữa dòng Vong Xuyên mênh mông, một cái cây lớn như thông với Địa phủ.

Dịch Trản : "Đây là cành Phù Tang của Địa phủ."

Khương Dư Dư chút kinh ngạc. Dịch Trản từng , Địa phủ chỉ một đoạn cành Phù Tang, nếu cây mắt chỉ là một nhánh cây, cây Phù Tang thật sự lớn đến cỡ nào?

kịp tò mò thêm, Dịch Trản bước lên rễ cây nổi lên từ sông, đầu hiệu cho Diêm Vương: "Đến nơi , về đấy."

Không còn tưởng Diêm Vương là thuê cho .

Diêm Vương cũng giận, chằm chằm bóng lưng Dịch Trản mấy giây, mới về phía Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc, giọng trầm thấp: "Lần , tiễn trở về thì nhân quả giữa các cũng nên chấm dứt, ân oán xưa cũ hãy dừng ở Vong Xuyên hôm nay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1089.html.]

Khương Dư Dư còn hiểu nhân quả trong lời Diêm Vương là gì thì Dịch Trản hiếm khi nổi giận, vung tay, một cây roi dài mang quỷ hỏa vung thẳng về phía Diêm Vương.

"Chuyện của liên quan đến !"

Diêm Vương giơ tay, dễ dàng đón lấy cây roi, mặc cho quỷ hỏa roi đốt cháy lòng bàn tay .

Sắc mặt Diêm Vương đổi chút nào, trong lòng sinh vài phần cảm khái.

Cảm khái một từng mạnh mẽ đến thế, trải qua mấy nghìn năm luân hồi lưu đày, giờ đây chỉ còn chút sức lực .

Diêm Vương tiếc nuối trong lòng, càng hy vọng kết thúc vòng luân hồi vô tận .

"Nếu còn thấy áy náy, chi bằng thành tâm sám hối cành Phù Tang."

Ánh mắt Dịch Trản lạnh hơn mấy phần, đôi mắt hồ ly vốn luôn gian xảo lười biếng giờ đây còn chút thần sắc đó, nhưng vẫn lên tiếng, cũng hai còn .

trong cuộc, Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc lờ mờ hiểu giữa họ và Dịch Trản mối liên hệ gì đó từ lời Diêm Vương, trong lòng khỏi dấy lên nghi ngờ.

Thân phận của Dịch Trản bí ẩn, Khương Dư Dư luôn thấu vận mệnh của , càng thấy nhân quả gì giữa họ.

Trước đây dù tò mò cô cũng từng truy hỏi. nay Diêm Vương còn liên quan đến cô và Chử Bắc Hạc, Khương Dư Dư cũng hỏi cho rõ ràng.

về phía Dịch Trản, gọi : "Dịch Trản."

hỏi nhiều, nhưng ý quá rõ.

Dịch Trản cúi mắt, nhưng vẫn mím môi .

Chử Bắc Hạc như cảm nhận điều gì, dứt khoát về phía Diêm Vương, hỏi: "Anh là ai?"

Diêm Vương tiếng, thấy Dịch Trản hành động gì, cũng ngăn cản, thở dài một tiếng, trầm giọng mở miệng: "Dịch Trản là Diêm Vương tiền nhiệm của Địa phủ."

"Sáu nghìn năm , Diêm Vương tiền nhiệm vì quản lý Địa phủ nên phế bỏ chức vị, chịu khổ ải hồi lưu đày nghìn năm."

Ánh mắt Khương Dư Dư khẽ run, ngờ đáp án như .

"Sáu nghìn năm ..."

Cô khẽ thì thầm, trong lòng như đáp án.

Thời điểm trùng hợp đến mức cô thể liên tưởng.

Nếu nguyên căn của Dịch Trản là Diêm Vương sáu nghìn năm , nhân quả giữa và họ, liên quan đến cô và Chử Bắc Hạc, chi bằng là... với tiền kiếp của họ.

Thương Lân và cả... Kiêm Gia?

Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc đều lờ mờ đoán điều gì đó.

Dường như đoạn mở đầu khó khăn nhất , Dịch Trản cũng còn giữ im lặng nữa.

Trên sông Vong Xuyên như một tiếng thở dài khẽ.

Dịch Trản thu tay , roi dài trong tay hóa thành khói xanh tan biến, đó , cuối cùng cũng đối diện trực tiếp với Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc.

Đôi mắt hồ ly vốn mê hoặc, nay mang theo sự nặng nề từng thấy.

Anh họ, như xuyên qua họ mà thấy một khác.

Hồi lâu chỉ chậm rãi lên tiếng, : "Tội nghiệt của bắt đầu từ Thúc Ách."

 

Sáu nghìn năm , khi còn là Diêm Vương Địa phủ, vì một sơ suất nên thả trăm nghìn ác niệm trấn áp ở tầng sâu nhất của Địa phủ.

Dịch Trản kể: "Tai họa Thiên Nguyên khiến Thương Lân và Kiêm Gia hồn phi phách tán, sinh linh nhân gian đồ thán... tất cả đều bắt nguồn từ ."

Mặc dù dự cảm, nhưng khi tận tai thấy Dịch Trản đoạn nhân quả tiền kiếp , Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc vẫn khỏi sững , như thể hô hấp cũng chững .

Nhất là khi lâu đó bọn họ tận mắt chứng kiến kết cục của Thương Lân và Kiêm Gia.

Sáu nghìn năm trôi qua, Thương Lân hy sinh, Kiêm Gia dùng thần hồn tế phẩm, tất cả cứ như mới xảy hôm qua.

Trong khoảnh khắc , ai mở lời.

Sự im lặng lan rộng dòng Vong Xuyên, khi ngẩng đầu Dịch Trản nữa, họ thấy từ khi nào khom lưng xuống.

Đôi mắt Khương Dư Dư khẽ run lên.

Cô vẫn nhớ đầu gặp Dịch Trản. Anh kiêu ngạo, tùy hứng, lười nhác mà tự do, từng cúi đầu ai, càng thể cúi như bây giờ.

Khương Dư Dư bảo ngẩng đầu lên, nhưng cảm thấy, dù là cô Chử Bắc Hạc cũng tư cách mặt Thương Lân và Kiêm Gia kiếp để tha thứ cho bất cứ ai.

 

 

Loading...