Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1091
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:09:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Nhân Bạch Y gốc cây sinh mệnh, sợi lông hồ ly đứt trong tay, ánh mắt tối tăm khó đoán.
Những chuyện xảy trong thông đạo, khi Tam Thụ trở cùng thần hồn, kể hết cho , bao gồm cả việc hai họ về ba nghìn năm như , mà về sáu nghìn năm .
Văn Nhân Thích Thích vốn bất an từ khi chuông hồn của Dư Dư đột nhiên rơi khỏi cây sinh mệnh, thêm chuyện thần hồn của Dư Dư và Chử Bắc Hạc mất tích, giờ những điều Tam Thụ , nhanh đoán chuyện liên quan đến Văn Nhân Bạch Y.
Đưa Dư Dư về sáu nghìn năm để gặp Thập Vĩ Thiên Hồ của kiếp ... chuyện như , quả thật là điều Văn Nhân Bạch Y thể .
Những sự việc sai lầm xảy liên tiếp, cộng thêm việc thần hồn của Dư Dư mất tích, Văn Nhân Thích Thích thể kiềm chế nữa, bất chấp tất cả lao thẳng tới mặt Văn Nhân Bạch Y, viền mắt đỏ hoe, chất vấn: "Tại ?"
Văn Nhân Bạch Y đầu , bà, sắc mặt đổi: "Tại cái gì?"
"Tại đối xử với con của con như ?"
Câu hỏi , Văn Nhân Thích Thích hỏi từ lâu.
Nếu vì Văn Nhân nhất tộc những bảo vệ Dư Dư mà còn rắp tâm hại thì Dư Dư lưu lạc bên ngoài suốt mười tám năm.
Nếu vì Văn Nhân Bạch Y ép buộc hết đến khác, Dư Dư của bà cố gắng ngừng để trở nên mạnh mẽ hơn suốt hai năm qua.
"Mẹ là tộc trưởng của Văn Nhân nhất tộc, bảo vệ tộc nhân, giữ gìn yêu tộc, nhưng tại bất công với con và Dư Dư như ?"
Văn Nhân Thích Thích mắt đỏ hoe, lạnh lùng trút hết nỗi bất mãn chất chứa trong lòng: "Mẹ đặt hết hy vọng lên Dư Dư, ép con bé trưởng thành... những điều đó con đều thể bỏ qua. nên giấu giếm tất cả chúng con, tự ý đưa thần hồn con bé về sáu nghìn năm chỉ để con bé chạm cơ hội thể đột phá thành Thập Vĩ ..."
Hai năm nay, vì Dư Dư tu luyện ở chỗ Văn Nhân Bạch Y, Văn Nhân Thích Thích và Khương Hoài cũng thường xuyên tộc viện.
Quan hệ giữa bà và Văn Nhân Cửu Tiêu, thậm chí cả Văn Nhân Bạch Y cũng còn căng thẳng như .
Thỉnh thoảng còn thể xuống vài câu.
Tuy thể là thiết như gia đình bình thường, nhưng bà vẫn nghĩ quan hệ của họ đang dần cải thiện.
Đặc biệt là... khi đưa Dư Dư thông đạo thời , Văn Nhân Bạch Y tháo một sợi lông hồ ly buộc tay Dư Dư.
Bà nghĩ, ít nhất lúc đó bà thật sự yêu thương và bảo vệ Dư Dư.
thì ... tất cả chỉ là chút đảm bảo bà để khi đưa thần hồn con bé đến nơi nguy hiểm hơn.
Mà cái gọi là đảm bảo , cuối cùng cũng đưa con gái bà trở về an .
Sự thất vọng và đau lòng trong lòng Văn Nhân Thích Thích, chỉ bà mới hiểu rõ.
Rõ ràng mặt sẽ để tâm, nhưng bà vẫn nhịn mà trút .
Bà hỏi Văn Nhân Bạch Y: "Con con của ? Tại từng yêu thương con? Mẹ thích con, đến cả con của con cũng thích... nếu thích như , thì tại còn sinh con?"
Nước mắt thể kiềm chế rơi xuống, từng câu chất vấn của Văn Nhân Thích Thích rơi tai Văn Nhân Bạch Y như thứ gì đó đang gặm nhấm trái tim bà từng chút một.
Vừa đau, nhức nhối.
Rõ ràng đứa trẻ mặt , nhưng khi nó, bà thể nhớ đến hình ảnh con bé lúc nhỏ quấn quýt bên , cũng khiến bà nhớ đến .
Ngón tay khẽ run, bà lau nước mắt cho con gái, nhưng cuối cùng vẫn gì cả.
Văn Nhân Bạch Y chỉ con gái, hồi lâu mới trầm giọng hứa hẹn: "Ta sẽ đưa con bé về an ."
Là bà đích đưa con bé thông đạo thời thì cũng nhất định sẽ đưa nó trở về bình an, cho dù... tự qua đó.
Văn Nhân Thích Thích thấy bà ngoài câu đó thì gì thêm, những cảm xúc đè nén trong lòng vẫn như chặn giữa ngực.
Bà tin rằng Văn Nhân Bạch Y sẽ bỏ mặc Dư Dư.
Dù chỉ vì luyện thành Thập Vĩ Thiên Hồ, Văn Nhân Bạch Y cũng sẽ từ bỏ Dư Dư.
chính vì , bà mới cam lòng.
Dư Dư của bà... tại dùng một thứ giá trị như thế để định đoạt sự quan trọng của con bé?
Với bà, bản Dư Dư là điều quan trọng nhất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1091.html.]
"Con sẽ tìm cách đưa con bé về, vì nó là chuyển thế của Thập Vĩ Thiên Hồ, mà là vì nó là con gái con."
Nói xong, Văn Nhân Thích Thích để ý tới sắc mặt Văn Nhân Bạch Y, lập tức xoay bỏ .
Bà khỏi viện nơi cây sinh mệnh, rẽ hành lang dài, đến cuối thì thấy Văn Nhân Cửu Tiêu đó từ bao giờ, thấy bà thì lông mày khẽ nhíu.
"Em nên với như ."
Ngọn lửa mới dịu xuống trong lòng Văn Nhân Thích Thích bùng lên: "Chờ đến lúc con của mất tích, thần hồn chẳng ở , sẽ những gì em là kiềm chế . Trong chuyện , sai từng là em Dư Dư."
Bà dừng một chút, như vẫn thấy đủ, thêm: "Tất nhiên, con, nên hiểu."
Văn Nhân Cửu Tiêu: ...
Rõ ràng là công kích cá nhân lý lẽ mà.
Ánh mắt ông tối , nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe như của Văn Nhân Thích Thích, cảm xúc trong mắt ông cuối cùng chỉ hóa thành bất lực.
Thu ánh mắt, Văn Nhân Cửu Tiêu vẫn cố giải thích: "Mẹ là ..."
Chỉ là, lời khỏi miệng, tộc viện bỗng truyền đến một luồng khí tức thần hồn quen thuộc vô cùng.
Văn Nhân Thích Thích lập tức đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng, định xoay thì Văn Nhân Cửu Tiêu nhanh chóng kéo em gái , đó hình lóe lên.
Chỉ trong chớp mắt, hai cây sinh mệnh.
Vẫn giống như lúc Văn Nhân Thích Thích rời , Văn Nhân Bạch Y vẫn gốc cây, tóc dài chạm đất, lá rơi đầy nhưng hề dính chút bụi bẩn.
Mà gốc cây sinh mệnh, ngoài bà , còn hai bóng khác.
Chính là Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc.
Thần hồn bước từ quỷ môn quan, trong chớp mắt trở về với bản thể.
Hai thấy Văn Nhân Bạch Y cũng lấy bất ngờ. Dù họ vốn thông đạo thời qua lãnh vực của bà.
Chỉ là, kịp phản ứng, thấy một luồng khí tức quen thuộc khác nhanh chóng đến gần.
"Dư Dư!"
Khương Dư Dư đầu, giây tiếp theo một vòng tay quen thuộc và ấm áp ôm chặt lấy.
Trong giọng của Văn Nhân Thích Thích mang theo chút nghẹn ngào, nước mắt ngừng rơi vì cảm nhận khí tức quen thuộc nên trào nữa.
Bà ôm lấy Khương Dư Dư, bật : "Dư Dư! Hu hu hu! Con cuối cùng cũng về !"
Khương Dư Dư ngờ mới về chào đón bằng tiếng của .
Cô vô thức ôm , nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác, rõ trong thời gian cô và Chử Bắc Hạc rời xảy chuyện gì.
Cô Chử Bắc Hạc, Văn Nhân Cửu Tiêu đang bên , nhớ đến đóa hoa trong tay ba tuổi cắt đứt ngang, cô bỗng nheo mắt nhướng mày, ánh mắt rõ ràng đang hỏi: Nhân lúc cháu mặt, bác bắt nạt cháu ?
Văn Nhân Cửu Tiêu: ...
Văn Nhân Thích Thích tuy , nhưng kiểu là ngay.
Khương Dư Dư tuy từng nghĩ thể vì cô và Chử Bắc Hạc cuốn loạn lưu thời nên kịp về, khiến cô lo lắng, nhưng cũng cảm thấy đến mức .
lúc Văn Nhân Cửu Tiêu xuất hiện cùng bà, thêm lâu cô chứng kiến cảnh một đại yêu nghìn năm bắt nạt cô lúc ba tuổi đến òa.
Thế là tự nhiên cô liền cho rằng cũng là do ông .
Văn Nhân Cửu Tiêu ... thật sự oan uổng.
Rõ ràng ông chẳng gì cả.
Thế mà vẫn mắng.